Dựa vào cái gì mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám nam chủ sống chết yêu nữ chủ thánh mẫu, mà nàng chỉ có thể gả cho lão bất tử bảy mươi ? Người ta cũng muốn gả cho mỹ thiếu niên nhẹ nhàng nha.
Nếu như hiện tại Tiêu đại tiểu thư mặt mũi xấu xí không nói, đằng này Tiêu Yên sinh sôi vô cùng tốt.
Mắt hạnh má phấn miệng anh đào nhỏ, khuôn mặt thừa tiêu chuẩn tình nhân, dù là nam nhân hay nữ nhân nhìn thấy cũng phải thốt lên ‘ thật đẹp’.
Nếu ở nơi khác, khuôn mặt Tiêu Yên cũng phải đệ nhất đệ nhị mỹ nữ, sau lưng là một đám ong bướm gào thét muốn đoạt nàng.
Đáng tiếc nàng lại ở trong không gian của tác giả não tàn….hajz…
Tất cả nam chủ đều vì nữ chủ thánh mẫu muốn chết muốn sống, những nữ nhân khác đều cho là thiếu não quyết không thèm liếc mắt, cho nên nàng rất lo lắng cho tiền đồ của mình.
Tiêu Yên ngủ liên tục hai ngày, nha đầu Thúy Trúc của nàng theo lệ cũ lén đem thức ăn đến, còn nói cho nàng biết vũ y để ngày kia lên đài biểu diễn Từ ma ma đã chuẩn bị xong, hỏi nàng có cần thêm gì không.
Tiêu Yên hiểu nếu dựa theo nội dung vở kịch mà phát triển, con đường của mình sẽ rất khó đi, cho nên từ sớm nàng liền chuẩn bị đường lui, trên đời này, người thân nhất cũng có thể dùng ngươi để đổi lấy phú quý, cho nên không thể tin ai, chỉ có thể tin bạc.
Dựa vào chút thông minh, nàng dựa vào lòng hiếu kỳ của thế nhân, kết hợp với trí nhớ kiếp trước, sao chép nhiều khúc ca của thiên triều ( triều đại cổ của TQ), lẩn vào trong Thiên Hương các liền phong sinh thủy khởi.
Không nói xa, quanh đó năm trăm dặm, ai mà không biết trong Thiên Hương các có một vũ cơ kỹ thuật nhảy tuyệt luân, người ta gọi là Bích Lạc cô nương.
Không ai biết dung mạo của nàng, nhưng mà….mỗi tháng nàng biểu diễn một ngày, lúc đó, khách ngồi đầy bàn, không còn ghế trống. muốn xem Bích Lạc cô nương biểu diễn thì phải học được một điều – vung tiền như rác.
Tiêu Yên rất đói, ăn như ‘ lang thôn hổ yết’ cực kì bất nhã, Thúy Trúc nhìn mà âm thầm gạt lệ.
“Tiểu thư, ngài là nữ nhi duy nhất của phu nhân, bọn họ làm sao có thể đối với ngài như vậy ?”
Tiêu Yên uống nước, vỗ vỗ đầu Thúy Trúc : “người làm vì mình, chúng ta phải tự hiểu rằng bị chó cắn một nhát, ngàn lần không được cắn ngược lại.”
“ em hiểu, nhưng chẳng lẽ cứ yên lặng bị chó khi dễ ?”
“Ngốc ạ, ngươi làm mình mạnh mẽ lên, nó cắn ngươi, ngươi không biết lấy dao làm thịt chó sao ?” Tiêu Yên không nghĩ sẽ để yên cho mẹ con Tiêu Uyển, chỉ là chưa đến lúc, bây giờ nàng phải nhẫn.