Ác mộng sâu kín nhất của hắn, quá khứ mà hắn căm hận nhất, cứ như vậy mà bị một nữ quỷ dễ dàng khám phá.
… Đáng chết.
Vì sao cô luôn dùng thái độ thương hại để đối xử với hắn.
Đáng chết!
Đáng chết!
Đáng chết!
Cảm xúc sôi máu kịch liệt dâng trào, Tạ Hành Dã cảm thấy mình giống như chỉ cần một khắc nữa sẽ nổ tung thành một đống máu thịt, hắn bỗng nhiên kêu to một tiếng, chĩa kiếm lên trời, nổi cơn điên hô to: "Gϊếŧ hết cho ta!"
Đáp lại hắn là tiếng hô quát của những người bị hắn dọa cho sợ hãi kia: "Lên!"
Vương Bình Chi đẫm máu chinh chiến nhiều năm, sát thần uy danh hiển hách, đến trước khi chết, lại giống như đứa trẻ bất lực nhất, mặc cho người ta chém gϊếŧ.
"Ha ha ha ha ha…" Trên người ông ta đã có không ít vết thương, ngay cả kiếm cũng không thể cầm được, vẫn tùy ý cười to: "Không thể ngờ rằng ta lại chết trên tay con gái mình."
Trước khi đến Khu quỷ pháp sự này, ông ta đã uống một ly trà do Thánh Từ đưa tới.
Một chén trà này làm toàn thân ông ta bây giờ không có sức lực, như thể đang dần dần già đi.
"Phụ thân, người..." Thánh Từ nói mà không có chút rung động nào: "Nhà họ Vương còn có con đây, người không cần phải lo lắng. Cứ an tâm mà đi thôi."
Vừa nói dứt câu, một thanh khoái đao dã chém toạc nửa đầu của Vương Bình Chi.
Đây là người mà Thánh Từ ngưỡng mộ từ nhỏ, là nhân vật mà bà ta sợ nhất trên đời này, cho bà ta sinh mệnh, cho bà ta quyền lực, thế nhưng lại không cho bà ta tôn nghiêm.
Chết rồi cũng tốt.
Thánh Từ nhìn những mảnh óc, não vỡ vụn trên mặt đất, thất thần nghĩ: Bà ta sẽ xuất sắc hơn cả phụ thân của mình.
Những đạo sĩ chém Vương Bình Chi đến đây cũng không dừng tay, mà lao đến nhanh như gió, cho tới khi Thánh Từ phát hiện ra được, cái kiếm mang theo mùi óc tanh hôi đã gác ở trên cổ của bà ta.
Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt của Thánh Từ cuối cùng cũng bị phá vỡ, bà ta bối rối quát lên: "To gan!"
Thế nhưng đạo sĩ kia lại quay đầu, cao giọng hỏi: "Bệ hạ, có cần gϊếŧ luôn yêu phụ này không?"
Tạ Hành Dã!
Thánh Từ như mới tỉnh từ trong mộng, lòng bàn tay lập tức toát ra mồ hôi lạnh, kinh ngạc nhìn hoàng đế trẻ vẫn đang đứng trên đài trừ quỷ.
Vị hoàng đế từ trước đến nay ngu ngốc đần độn, nhưng vẻ mặt lúc này lại không buồn cũng không vui, toàn thân toát ra khí chất hoàng đế sắc bén chói mắt.
Đâu còn chút nào bộ dáng kẻ yếu ngày thường?
Đôi đồng tử hắc thạch của Tạ Hành Dã chỉ đảo một vòng, liền chán ghét phất tay: "Dẫn bà ta đến trước điện, mổ bụng bà ta trước mặt đại thần lấy ra nghiệt chủng kia. ”
[Vào năm Vĩnh Lạc thứ ba, tin đồn về thần linh và ma quỷ lan tràn trong cung, ấu đế cùng Phế Thánh Từ Thái hậu, Đại đô đốc Quân Bình Bắc Vương Bình Chi lập pháp sự trừ quỷ. Ấu Đế bước lên đài trừ quỷ, Phế thái hậu, Đại đô đốc sai người gϊếŧ hắn, Vũ Lâm Vệ ra sức phản kháng, gϊếŧ Vương Bình Chi tại chỗ, truy bắt Phế thái hậu. Sử sách gọi là Loạn Vương Thị. ]