Lâm Uyên hừ một tiếng: "Lục Chi, ghen tị ta có nương tử thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo, âm dương quái khí như vậy."
"Phu nhân ta dung mạo trắng trẻo như tiên nữ, quốc sắc thiên hương, huệ chất lan tâm*, huynh ghen tị cũng là rất bình thường."
(*Huệ chất lan tâm (蕙质兰心): chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết.)
Ta nghe được tiếng răng ken két của Lục Chi nghiến chặt.
Ta mím môi, đáy mắt không giấu được vui vẻ.
Ta thích tình cảm không thèm kiêng nể, không thèm che giấu của Lâm Uyên.
Thời điểm ta đang nói đùa với Lục Chi, vô tình liếc thấy Sở Doanh Doanh cách đó không xa.
Sở Doanh Doanh khuôn mặt u ám nhìn chằm chằm...... vào bát cơm bị chất thành ngọn núi nhỏ của ta.
Đang ăn thỏa thích, Sở Doanh Doanh đột nhiên đứng dậy ho khụ khụ.
Sau đó nhào về phía Lâm Uyên với đôi mắt đỏ hoe.
"Lâm đại nhân, cứu ta!"
Thân hình nhỏ nhắn dứt khoát nhào vào người Lâm Uyên.
Lâm Uyên tốc độ nhanh như chớp bật dậy tránh ra đằng xa, Sở Doanh Doanh trực tiếp ngay tại chỗ tặng ta một đại lễ.
Sau đó mới biết, hóa ra nàng ta bị mắc xương cá ở cổ họng.
Tính tìm Lâm Uyên làm nũng, cầu cứu.
Chỉ là nãy vồ hụt quỳ xuống đại lễ với ta, bị xương cá đâm vào họng rồi ói ra.
Cho nên lúc nàng ta bò dậy, bên khóe miệng vẫn còn dính xương cá và chất lỏng gì đó, cả người chật vật.
Nàng ta nhìn, chiếc đũa đang gắp đậu phụ run run.
Sắc mắc ta bình tĩnh trở lại, đưa ra một câu hỏi chí mạng.
"Thời gian ăn cơm của nha hoàn này sớm như vậy sao?"
Theo lý mà nói, lúc này đám nha hoàn hẳn là đang quét dọn ở chính viện, không thể cùng các đại nhân ăn cơm cùng lúc.
Hơn nữa đồ ăn của nha hoàn này và của các đại nhân không phải cùng một lượt nấu.
Vì vậy, Lâm Uyên hô lớn một tiếng, mama quản sự đi vào.
Sở Doanh Doanh mắt đỏ hoe, bị mama quản sự nhéo lỗ tai kéo đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn ta.
Mẹ ta nói với ta.
Có người có sở trường dùng miệng để nói chuyện.
Cho nên ta học từ mẹ cách troll người.
Nhưng ta lại cảm thấy có người giỏi về đầu óc, luôn suy xét xem cái gì nên nói cái gì không?
Vì thế ta lựa chọn bạo lực lạnh*.
(*Bạo lực lạnh (冷暴力): là hình thức thực hiện hành vi bạo lực về tinh thần bằng cách giữ im lặng, không giao tiếp dưới mọi hình thức với đối phương.)
Lâm Uyên, Trạng Nguyên Lang trẻ tuổi nhất Đại Lương.
Hạt giống hoàng đế coi trọng nhất.
Lúc này, lại giống như cô dâu nhỏ mắt đỏ hoe, đang khóc thút thít, bộ dạng không có giá trị gì.
"Phu nhân, ta biết sai rồi."
Ta không chịu được bộ dáng này của hắn, đại phát từ bi lẩm bẩm một câu.
"Sai chuyện gì?"