Chương 8

Thứ kia có hình dáng thon dài, cơ thể màu bạc trắng nửa trong suốt, tổng thể dài hơn bàn tay Lâm Cảnh một chút, nửa thân dưới nó trông giống như đuôi cá có vây đuôi dài mảnh, mà phần trên lại là một cái đầu dẹt vặn vẹo như bị thứ gì mạnh mẽ đè bẹp, miệng nó đầy răng nhọn, hai đôi mắt đen như hạt châu nằm trên cùng một mặt phẳng.

Nó nằm trong tay Lâm Cảnh thét lên khe khẽ, Lâm Cảnh nhanh tay rút một con dao nhọn trên giá xuống chém rụng đầu nó, cái đầu rớt vào bồn nước, sức sống mạnh mẽ làm cái đầu dù rời khỏi thân thể vẫn có thể mở miệng ngáp ngáp vài cái, có điều Lâm Cảnh không còn liếc nhìn nó thêm nữa.

Động tác Lâm Cảnh cực kỳ nhanh chóng xử lý nửa phần còn lại của sinh vật quái dị, cậu nhẹ nhàng trượt mũi dao qua cái bụng mềm mại của nó, sau đó vói tay vào miệng vết thương nhéo tầng da ngoài cùng rồi dùng sức kéo một cái, một lớp da hoàn chỉnh bong ra từ trong ra ngoài kéo luôn cả bộ vây đuôi xinh đẹp xuống.

Sinh vật này không có quá nhiều nội tạng, Lâm Cảnh chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ soạng miệng vết thương một chút đã kéo ra một ống thịt màu hồng nhạt, đó là ống dẫn thức ăn của nó. Đến tận đây cậu xem như đã xử lý sạch sẽ sinh vật này.

Lâm Cảnh đặt phần thịt trắng bạc mềm mại lên thớt, cậu đảo dao một vòng nhanh chóng cắt thịt thành từng lát mỏng, nó thậm chí còn không có xương.

Một mùi thơm vi diệu bắt đầu lan tràn trong phòng bếp, đám sinh vật trong vách tường hoặc cống thoát nước cũng ngo ngoe rục rịch, Lâm Cảnh không thể không đẩy nhanh tốc độ tay, cậu không kịp cho thịt ra đĩa mà ăn thẳng trên thớt luôn.

Cậu dùng hai lát màn thầu kẹp thịt “cá” trong suốt vào giữa thành một cái sandwich đơn giản rồi ăn luôn. Lát màn thầu thơm giòn, thịt bên trong dai giòn tươi mới, ăn vào bụng còn hơi ấm lên.

Không đến hai phút cậu đã ăn sạch màn thầu và thứ thịt kỳ lạ trên thớt.

Lâm Cảnh khẽ ợ một cái rồi dựa người vào bệ bếp híp mắt, cảm xúc thỏa mãn truyền từ đại não làm cả người cậu trở nên lười biếng, cậu hơi cong khóe miệng, đôi môi căng mọng dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm xinh đẹp hớp hồn.

Qua hồi lâu sau cậu mới thoát ra khỏi cảm giác thỏa mãn kỳ diệu ấy, kế đó bắt đầu rửa sạch rác rưởi trong bồn nước.

Đầu và da quái vật bị vứt ra đã khô quắt mất nước trong thời gian ngắn, Lâm Cảnh mở vòi rửa, nước xối lên làm chúng nhanh chóng vỡ vụn hòa tan vào nước rồi trôi tuột xuống ống thoát.

Dưới ống thoát nước vang lên tiếng lộc cộc nặng nề, như thể nơi dòng nước chảy vào không phải là ống thoát nước thon dài mà là một cái túi trống rỗng.

Tay Lâm Cảnh dừng lại một chút, cậu đóng vòi nước khom lưng nhìn thẳng vào ống thoát, bên trong đen ngòm không nhìn ra được cái gì nhưng sau khi suy nghĩ cậu vẫn lấy một cái túi nilon ra vo thành cục rồi nhét vào miệng ống.

"Phải chuyển nhà nhanh thôi."

Dù sao bây giờ Lâm Cảnh ăn no xong cũng không buồn ngủ, nên cậu đơn giản bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc bình thường thì không sao, có điều một loại “đồ ăn khác” của cậu thì hơi khó xử lý.

Mấy năm trước khi Lâm Cảnh làm bảo vệ cho một nhà xưởng, do hoàn cảnh quá thoải mái nên cậu đã ở lại đó thời gian khá lâu, hấp dẫn một đống thứ tạp nham đến.

Trong một lần ngẫu nhiên, sau khi một sinh vật mềm nhũn- dáng vẻ thế nào thì Lâm Cảnh không dám nhìn kỹ- bò vào trong chén cậu rồi bị cậu vô ý cắn nhầm một miếng, từ đó Lâm Cảnh phát hiện những sinh vật kỳ lạ kia có thể ăn được, hơn nữa còn làm cho cậu no bụng.

Thế nên từ đó cậu bắt đầu có chủ đích chăn nuôi một số loại sinh vật “Dễ nuôi” “Dễ xử lý” cộng thêm “Mùi vị không tệ”. Thứ cậu vừa ăn khi nãy là một trong số đó, cậu còn đặt cho sinh vật này một cái tên là cá đuôi bạc đầu dẹt.

Loài cá đó là sinh vật cậu phát hiện được sau khi chuyển đến đây, chúng thích bơi lượn trong rừng vào ban đêm, lúc tụ tập với nhau đuôi cá thật dài làm chúng thoạt trông như một tấm lụa trắng to, khi sương sớm dày đặc sẽ tan đi.