Chương 11

"Không có việc gì, cảm ơn."

Cậu đứng lên khỏi mặt đất nhường chỗ cho người phụ nữ, trước khi rời đi cậu khẽ “vô tình” nghiêng đầu liếc nhìn mấy người đàn ông đứng lẫn trong đám đông.

Kim Diễn đứng cách cậu khoảng chục mét bỗng cảm giác bản thân bị thứ gì nhìn quét một cái, nhưng khi anh ta quay sang đảo mắt tìm kiếm thì lại không phát hiện ra gì.

Bên kia, đồng đội Triệu Khả Lâm của anh ta cũng quay đầu nhìn lại anh ta, hai người mặc đồng phục công nhân màu lam nhạt giống hệt những người xung quanh, trên mặt còn được hóa trang đặc biệt thoạt nhìn hai mắt vô thần mệt mỏi không chịu nổi. trông không khác gì người sống ở khu vực này.

Hai người đối mặt nhau từ xa nhanh chóng trao đổi tin tức.

"Dị chủng cấp cao?"

"Không xác định, ở đây có quá nhiều thứ, dị chủng cấp thấp gần như trải rộng khắp khu vực, lạ thật sao chúng lại tụ tập ở chỗ này?"

"Đi, chúng ta rút lui trước."

Sau khi tín hiệu bí ẩn được phát ra, vài người đang đứng trên đường mua cơm hộp, tán phét hay đánh bài Poker nhanh chóng rút khỏi đám người, rời đi khu vực này.

Cùng lúc đó Lâm Cảnh bước lên tuyến tàu điện ngầm số 3 của thành phố A, hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của cậu đến thăm khu vực xung quanh căn hộ thừa kế.

Ngày hôm qua lúc Quách Minh đến tìm cậu, cậu đã nhìn thấy địa chỉ cụ thể của căn hộ kia. Nơi đó nằm ở phía Bắc thành phố A, xung quanh khu dân cư được bao bọc bởi nhà cao tầng hiện đại.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà khu vực quanh khu dân cư đã bị khai phá hết chỉ riêng nó là không. Chẳng qua nơi này tuy cũ xưa nhưng lại có không ít ưu điểm, điển hình là xanh hóa cực kỳ tốt, cây cối xum xuê cây đa mọc thành từng mảnh từng mảnh, chính giữa khu dân cư là một cái ao nhỏ, trong ao là một đám cá koi vàng kim béo múp đang tung tăng bơi lội.

Lâm Cảnh ngồi tàu điện ngầm đến bên ngoài khu dân cư, do vị trí quá hẻo lánh cậu đi theo hướng dẫn phải loanh quanh vài vòng bên ngoài mới tìm được cổng lớn khu dân cư.

Cổng vào khu dân cư cực kỳ bí ẩn phải đi xuyên qua một cửa hàng tiện lợi mới có thể đi vào bên trong, mấy nơi cũ kỹ thế này cũng không có bảo vệ gì chỉ có một cánh cổng lớn rỉ sét loang lổ, Lâm Cảnh không tốn bao nhiêu sức đã đi vào được bên trong.

Lâm Cảnh vừa đi vào lập tức cảm giác được độ ấm ở đây thấp hơn bên ngoài, không khí cũng trong lành hơn nhiều, bên cạnh khu dân cư lắp đặt một ít thiết bị tập thể dục, có vài người già đang vừa tập thể dục vừa nói chuyện phiếm.

Cậu đi dọc theo con đường rất nhanh đã đến tòa nhà số 3, cậu đứng dưới lầu đếm ngược lên trên, tòa nhà tổng cộng có 7 tầng, mà căn hộ cậu kế thừa nằm ở tầng 6.

Tầng 6 thoạt nhìn hơi khác các lầu còn lại, ngoài ban công mấy tầng khác hoặc phơi quần áo hoặc bày cây xanh đáng yêu, chỉ riêng tầng 6 là không bày thứ gì, chỉ có một tầng vải đen che chắn tất cả cảnh vật bên trong, Lâm Cảnh cảm giác có gì đó bất thường.

Lâm Cảnh nghĩ thầm quả nhiên là không bình thường nhưng mà điều đó cũng nằm trong dự kiến của cậu, tình hình cụ thể còn cần phải vào bên trong mới có thể xác định. Dù sao một số thứ phải đi vào lãnh địa của chúng rồi mới mới có thể nhìn lén được.

Lâm Cảnh nhìn căn hộ xong thì định rời đi, lúc cậu quay người lại chợt đυ.ng mặt một đôi bà cháu.

Đó là một bà cụ tóc hoa râm dắt tay một cô bé chừng bốn năm tuổi, hai người từ bên ngoài đi đến đang vừa đi vừa nói chuyện.

"Hôm nay Tuệ Tuệ ở trường học được gì?"

"Cô Lâm dạy bọn cháu hát! Bà nội, để cháu hát cho bà nghe nhé, là lá la..."

Bé gái vừa nhảy nhót vừa hát lên, bà cụ hiền từ nhìn cháu gái, song khi bà ấy phát hiện Lâm Cảnh đứng đó thì chợt thay đổi sắc mặt, vội gọi bé gái phía trước lại rồi ôm cô bé vào lòng.

Cũng không thể trách người ta phản ứng như vậy, dù sao cách ăn mặc của Lâm Cảnh thoạt nhìn không giống người tốt, tóc che khuất mắt, hơn nữa cậu còn đeo một cái khẩu trang lớn trông chẳng khác điệu bộ của các tên tội phạm âm u là mấy.