Chương 48

"Đẹp." Trần Kỳ Chiêu trả lời: "Đẹp hơn đêm đó."

Thẩm Vu Hoài nói: "Anh cũng nghĩ như vậy."

Trần Kỳ Chiêu lùi lại vài bước, tránh né sóng biển đang dâng càng ngày càng cao và lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Vu Hoài.

Pháo hoa nở rộ ở đằng xa, Trần Kỳ Chiêu nghe nhịp tim của mình đang chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nắm chặt bàn tay giấu trong túi áo, cảm giác đau nhói như kim châm nhắc nhở cậu sự chân thực trước mắt.

Mãi cho đến khi nhìn thấy màn bắn pháo hoa kết thúc, cả hai người mới tìm một nhà hàng trong làng du lịch để ăn cơm.

Đợi đến khi Trần Kỳ Chiều về đến nhà thì cũng đã hơn mười giờ tối.

Lúc xuống xe, Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh Hoài... có muốn vào trong ngồi hay không?"

Thẩm Vu Hoài khẽ lắc đầu: "Quá muộn rồi, để lần sau đi."

Trần Kỳ Chiều nói lời chào tạm biệt, Thám Vu Hoài gật đầu.

Anh nhìn bóng dáng Trần Kỳ Chiêu rời đi, lại nghĩ đến lời Trần Kỳ Chiêu nói lúc chiều, dường như có thể xuyên qua bóng dáng bước đi càng ngày càng xa để hồi tưởng lại cảnh Trần Kỳ Chiêu củi đầu trước bàn học, suy nghĩ thời thơ ấu như ngựa thần lướt gió tung mây.

Cậu nói rằng sau này mình sẽ nghiên cứu phát minh robot trí tuệ nhân tạo giống như những bộ phim khoa học viễn tưởng rất tuyệt vời được chiếu trên TV.

Yêu thích như vậy, cũng không phải là một chút hứng thú thôi đâu.

Thẩm Vu Hoài ngừng hồi tưởng, thấy bóng người đã biển mất thì khởi động xe rời đi.

Sau khi Trần Kỳ Chiêu vào biệt thự, cậu đi bộ tới một nơi cách khá xa lối vào và đợi khoảng chừng vài phút mới nghe thấy tiếng xe bắt đầu khởi động rời đi.

Đôi mắt cậu tối sầm lại, dường như có chút suy nghĩ mà ngừng lại một hồi lâu, khi thấy ánh đèn xe biến mất trong màn đêm thì mới quay người bước vào nhà để xe.

Trong nhà để xe, chiếc xe được đưa đi sửa cách đây không lâu đã quay trở lại. Lão Lâm không có trong nhà để xe, chắc là đã đi nghỉ ngơi rồi.

Cậu đã thử săm lốp của những chiếc xe đó và không phát hiện nghiêng lệch hay rò rỉ khí gì.

Cậu đã kiểm tra mấy chiếc xe mà Trần Thời Minh thường sử dụng.

Khi đang chuẩn bị rời đi thì cậu bỗng nhiên dừng bước, nhìn và so sánh vị trí của những chiếc xe thì thấy trong đó có một chiếc xe thương vụ thường được Trần Kiến Hồng sử dụng khi ra ngoài.

Trần Kỳ Chiêu suy nghĩ một chút xong vẫn là đi tới nơi cất chìa khóa dự phòng, mới vừa mở ra nhưng đã không thấy chìa khóa xe của chiếc xe đó đâu.

“Cậu hai?” Quản gia bật đèn nhà để xe lên và nghi ngờ nhìn về hướng bên này.

“Trong nhà để xe trong nhà còn có xe nào không dùng không?” Trần Kỳ Chiêu lấy lại tinh thần: “Ở đây không có tất cả chìa khóa sao?"

"Có thể là bị Lão Lâm lấy đi rồi. Nếu ngày mai muốn sử dụng xe thì ông ấy sẽ lấy chìa khoá trước để tránh gặp phải tình huống khác chiếm dụng xe." Quản gia muốn nói lại thôi: "Cậu hai muốn sử dụng xe sao? Ngày mai tôi sẽ sắp xếp tài xế cho cậu."

“Chú Trương, ngày mai chú hãy sắp xếp một chiếc xe cho cháu, xe thương vụ đi.” Trần Kỳ Chiêu chỉ vào một cái, giọng điệu có chút cáu kỉnh: “Tránh khỏi chuyện ngày nào cũng phải đi nhờ xe của Trần Thời Minh, ai muốn dậy sớm đi cùng cái người cuồng công việc đó chứ."

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, "Được, ngày mai tôi sẽ thu xếp."

Ông ấy còn cho rằng cậu hai muốn tự mình lái xe, điều đó không được. Bằng lái xe của cậu hai vẫn chưa được cấp.

Trần Kỳ Chiêu quét mắt nhìn nhà để xe như có điều suy nghĩ, không lâu sau liền rời khỏi nhà để xe trở về biệt thự.

Trong phòng khách chỉ có Trương Nhã Chi, Trần Thời Minh và Trần Kiến Hồng không có ở đó. Sau khi chào Trương Nhã Chi xong và định đi lên lầu thì người sau đột ngột gọi cậu lại.

“Tuần sau con có đi kiểm tra sức khoẻ với mẹ không?” Trương Nhã Chi hỏi.

Trần Kỳ Chiêu vốn đang suy nghĩ về điều gì đó, khi nghe Trương Nhã Chi hỏi như vậy thì lập tức nhíu mi: "Bố con đâu?"

"Bố con nói tuần sau sẽ đi với mẹ, kết quả là hai ngày này hình như lại có chuyện gì đó bận nên sau khi ăn cơm xong đã đến phòng làm việc với anh con, đến giờ vẫn chưa thấy xuống" Trương Nhã Chi mỉa mai ông chồng vài câu: "Cũng không biết đang nói về điều gì, hôm nay cũng không làm thêm giờ..."

Trần Kỳ Chiêu liếc nhìn lên tầng như có điều suy nghĩ. Trần Kiến Hồng phải kiểm tra sức khoẻ. So với Trương Nhã Chi, cơ thể của Trần Kiến Hồng giống một quả bom hẹn giờ hơn: "Bố phải kiểm tra sức khỏe. Chứng lipid máu cao, huyết áp cao và đường huyết cao của ông ấy vẫn chưa ổn định được, tại sao lại không kiểm tra sức khoẻ?"

"Lipid máu, huyết áp và đường huyết của ông ấy gần đây đã ổn định hơn một chút, chỉ là ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất dễ buồn ngủ." Trương Nhã Chi suy nghĩ một chút và nói: "Cũng có khả năng là do anh ấy không nghỉ ngơi đầy đủ."

Lông mày của Trần Kỳ Chiêu càng nhíu sâu hơn: "Ông ấy cũng không biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi à?"

Trương Nhã Chi đột nhiên nghe thấy giọng nói khá nghiêm nghị của Trần Kỳ Chiêu thì bà dừng lại: "Bố con cũng không nói là không đi, ông ấy chỉ nói rằng có thể sẽ hoãn lại vài ngày..."

Bà cũng chỉ tùy tiện nói một chút về chồng mình, gọi Trần Kỳ Chiêu lại chủ yếu vì muốn nói chuyện với con trai. Bà luôn cảm thấy con trai gần đây quá gầy, muốn để cậu đi kiểm tra sức khoẻ cùng.

Trần Kỳ Chiêu cũng ý thức được giọng điệu của mình có lẽ đã thái quá, cậu chậm lại một chút: "Con hy vọng hai người có thể chú ý đến cơ thể của mình hơn, bạn học con bố cậu ấy..."

"Mẹ biết." Trương Nhã Chi cười nói: "Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay con đi đâu vậy? Anh trai con nói là con đến công ty nhà họ Thẩm bên đó, tại sao muộn như vậy mới về?"

Trần Kỳ Chiêu im lặng một lúc và một lúc sau mới đáp: "Buổi tối con ra bờ biển... Ngắm pháo hoa."

Trương Nhã Chi hỏi: "Con chơi có vui không?"

"...Vui ạ."

Sau khi nói chuyện với Trương Nhã Chi trong phòng khách, sau khi Trần Kỳ Chiêu lên tầng thì vốn là muốn đến phòng làm việc xem thử nhưng nghĩ đến Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh phỏng chừng đang nói chuyện quan trọng nào đó nên tính chút nữa đi thám thính sau.

Sau khi tắm xong, cậu nằm trên giường nhắn tin cho Thẩm Vu Hoài hỏi anh đã về đến nhà chưa.

Thẩm Vu Hoài nhanh chóng trở lại, nói rằng anh đã về đến nhà rồi.

Trần Kỳ Chiêu nằm trên giường nhìn tin nhắn của đối phương, trong đầu cậu lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Vu Hoài đang đứng bên bờ biển. Cậu không trả lời Thẩm Vu Hoài mà lướt tới bức ảnh chụp trong nhà hàng vào ban ngày và nhấn ngón tay để phóng to và

thu nhỏ bức ảnh.

Trong nhà hàng có ánh đèn ấm áp, Thẩm Vu Hoài nhướng mắt.

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên ấn vào màn hình điện thoại di động, nằm ngửa ở trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thật lâu sau, cậu nhắm mắt lại. Giọng nói truyền ra từ l*иg ngực khiến đôi vai cậu khẽ run lên. Cậu mở lòng bàn tay phải ra, trong đó có mấy cái dấu ấn móng tay, lầu bà lầu bầu: "Xinh đẹp, nhưng quá không chân thực."

...

Trần Kỳ Chiêu đã làm việc trong tập đoàn nhà họ Trần được vài ngày và cậu cũng không ở trong văn phòng cả ngày. Trong khoảng thời gian này, cậu đến bãi đậu xe và định xuống cái gọi là "huấn luyện viên thi lấy bằng lái xe".

Người cậu tìm là một nhân viên an toàn* già ở bãi đậu xe, cũng họ Trần. Cậu đã dành nửa ngày tại công ty và nửa ngày ở bãi đậu xe, nơi thuận tiện cho việc quan sát động tĩnh của người khác.

(*nhân viên an toàn: là người làm tốt công tác giám sát, kiểm tra an ninh, phòng chống cháy nổ chống trộm phòng chống độc, bảo trì bảo dưỡng và quản lý thiết bị, nhắc nhở an toàn, v.v. cho các trưởng nhóm và nhân viên vận hành tại các nhà ga, ô tô, siêu thị, bệnh viện, trường học, xí nghiệp, địa điểm, lối ra vào hoặc thang máy theo Luật An toàn lao động quốc gia.)

Việc hợp tác với nhà họ Thẩm về cơ bản đã được hoàn tất, kế hoạch đề xuất sẽ được giao cho những người thuộc nhóm dự án Vinh Quang của thiết bị điện Phi Hồng đi đàm phán và thương lượng.

Khi trợ lý Từ mang tin tức này đến phòng làm việc, anh ta cũng đồng thời mang đến một tin tức khác cho Trần Kỳ Chiêu.

“Cậu hai, vị trợ lý mà lúc trước cậu nói với tôi có thể sẽ đến làm việc vào hôm nay.” Trợ lý Từ đưa tài liệu cho Trần Kỳ Chiêu, nói thêm: “Buổi sáng mới đến công ty làm thủ tục nhận chức.”

Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại, cầm tài liệu lật xem thì nhìn thấy trên bức ảnh trong giấy tờ tùy thân là một khuôn mặt quen thuộc: "Người hiện đang ở đâu?"

“Ở khu làm việc bên ngoài. Khu làm việc của cậu ấy trước đặt ở khu hành chính sau đó sẽ điều chỉnh sang bên này sau.” Trợ lý Từ vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát Trần Kỳ Chiêu từng li từng tí.

Từ rất lâu về trước, trợ lý Từ đã cực kỳ chú ý đến việc tìm trợ lý này.

Trần Kỳ Chiêu luôn dặn anh ta phải luôn lưu ý nói với công ty headhunt* chuyện tuyển trợ lý, xem người cũng đã xem được tương đối rồi nhưng vẫn chưa quyết định được ứng cử viên.

Mãi cho đến cuối năm ngoái, cậu hai mới lưu ý đến một người và bảo anh ta tìm người đào anh ấy qua.

Thật ra cũng không cần đào, đối phương họ Chu, hai năm sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh vẫn luôn làm ở bộ phận hành chính.

(*Công ty headhunt: headhunter là nhân viên tuyển dụng cấp cao, là những người làm trong ngành dịch vụ tư vấn, tuyển dụng nhân sự theo các đơn đặt hàng của các công ty. Nói một cách khác, họ đóng vai trò là cầu nối giữa nhân tài và các doanh nghiệp. Công ty Headhunt là cầu nối giúp kết nối ứng viên tiềm năng với doanh nghiệp.)

Có vẻ như làm việc ở công ty ban đầu không quá vừa lòng nên sau khi được headhunter liên hệ thì cơ bản đã xác định được.

Làm hết đến cuối năm nhận tiền thưởng từ chức thì hôm nay anh ấy mới vừa đến công ty.

Trợ lý Từ hoàn toàn không hiểu tại sao cuối cùng cậu hai lại quyết định thuê một người mới chỉ có hai năm kinh nghiệm làm việc.

Trong công ty cũng không thiếu những nhân viên càng xuất sắc hơn, có năng lực hơn người mới vào công ty này, thậm chí ông chủ cũng nói có thể chia nhân lực cho cậu hai.

Kết quả là cậu hai đều từ chối, cứ phải muốn cái người họ Chu này.

Trần Kỳ Chiêu: "Người đâu?"

Trợ lý Từ nói: "Tôi đi dẫn cậu ấy lại đây."

Một lúc sau, trợ lý Từ dẫn người vào.

Tiểu Chu là một nhân viên hành chính bình thường, năng lực cũng không tính là tệ nhưng lại bị đồng nghiệp ở công ty ban đầu xa lánh vì năng lực quá xuất sắc.

Ban đầu thì anh ấy cũng định từ chức và thay đổi công việc nhưng không ngờ lại gặp phải một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

Có một người tiếp cận anh ấy và đề nghị anh ấy làm trợ lý cá nhân, nhận chức ở tập đoàn nhà họ Trần.

Vì các loại chứng minh do đối phương đưa ra vô cùng chân thực nên sau khi xác nhận được không có vấn đề gì, anh ấy đến tập đoàn phỏng vấn và được thông báo rằng sẽ đến làm việc vào năm sau.

Còn hôm nay, anh ấy đến công ty lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy được cấp trên của mình là ai, cũng không biết phải làm trợ lý là ai.

Mãi đến bây giờ, anh ấy mới nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở phía trước phong làm việc.

Kể từ khi bước vào, ánh mắt của người đàn ông đó vẫn luôn đổ dồn vào người anh ấy.

Đối phương thực sự còn quá trẻ, cách xa vạn dặm với ông chủ trong tưởng tượng của anh ấy nhưng có thể đánh giá sự nghiêm túc trong ánh mắt của mọi người.

Tiểu Chu bất giác đứng thẳng người trong lúc cậu giới thiệu mình là giám đốc Trần.

Trần Kỳ Chiêu nhìn về phía trợ lý Từ: "Anh rất rảnh à?"

“Không.” Trợ lý Từ để lại cho Tiểu Chu một ánh mắt tự mình cầu phúc rồi xoay người rời đi, hơn nữa còn rất tri kỷ đóng cửa lại.

Người vừa đi, phòng làm việc trực tiếp yên tĩnh trở lại. Tiểu Chu đột nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm.

Đối phương lại không nói bất kỳ lời hàn huyên nào mà trực tiếp đưa cho anh ấy một tập văn kiện.

“Tiểu Chu đúng không?” Trần Kỳ Chiêu nhìn lướt qua tài liệu: “Cậu đi một chuyến đến thiết bị điện Phi Hoành, thông tin dự án đều nằm bên trên đó, sau đó cùng bộ phận kỹ thuật đến Thẩm Thị đến tiếp tục công việc tiếp theo.”

Tiểu Chu dừng lại sau đó cầm tài liệu ngay lập tức: "Được rồi, tôi sẽ lập tức làm ngay."

"Nếu cậu không hiểu bất cứ điều gì về nghiệp vụ trong giai đoạn đầu thì hãy trực tiếp hỏi trợ lý Từ." Trần Kỳ Chiêu nhận thấy điện thoại đã sáng lên, lại nói: "Vậy được rồi, không còn chuyện gì khác nữa đâu, cậu di di."

Tiểu Chu không dám chậm trễ công việc, nhận được nhiệm vụ thì lập tức rời đi.

Trần Kỳ Chiêu đợi người rời đi thì mới khép lại sơ yếu lý lịch bên kia.

Cậu phải phụ trách quá nhiều việc, muốn tìm được người có thể tin tưởng là vô cùng khó, nghĩ đến cuối cùng Tiểu Chu vẫn là người thích hợp nhất.

Trong kiếp trước, để tìm được ứng viên thích hợp thì cậu cũng đã đổi không ít trợ lý, cuối cùng người ở bên cạnh cậu lâu nhất và đáng tin tưởng nhất chính là Tiểu Chu.

Năng lực làm việc không cần nhiều lời nữa, điều quan trọng nhất là người này tính tình tốt, quan hệ xã giao đơn giản, không bao giờ hỏi nhiều thứ không nên hỏi và luôn có thể hoàn thành vượt ngưỡng những việc đã được phân phó.

Nếu như muốn đối phó với Tưởng Vũ Trạch thì Thẩm Thị bên đó phải phái một người đi, Tiểu Chu vừa hay thích hợp.

Cậu bật điện thoại di động lên và thấy một email đã đến hộp thư, vừa mở ra đã thấy là một email từ hòm thư nặc danh, kết quả điều tra về Thịnh Minh đã đến rồi.

Trần Kỳ Chiêu đã tải văn kiện xuống.

Thông tin bên ngoài của Thịnh Minh đều có thể được tìm kiếm thông qua Internet, Trần Kỳ Chiêu ủy thác nhiệm vụ điều tra mối quan hệ đằng sau Thịnh Minh và các cổ đông pháp nhân trước đó.

Với tư cách là một trong những quân cờ của Lâm Sĩ Trung, bản thân Thịnh Minh cũng tồn tại vấn đề, nếu không thì sau này đã không gây ra nhiều rắc rối cho Trần Thị đến vậy.

Nhưng kiếp trước, sau khi dự án của Thịnh Minh gặp trục trặc thì đã hơi muộn, hiện tại đã bị Lâm Sĩ Trung lấy ra trước, cậu phải xác định lúc này Lâm Sĩ Trung muốn làm gì với Thịnh Minh.

Vốn tưởng rằng sẽ rất khó tra, kết quả sau khi mở tư liệu ra, cậu phát hiện ra tư liệu về Thịnh Minh trong giai đoạn này tương đối rõ ràng, không như sau này khó ngược dòng tìm kiếm như vậy.

Cậu tiếp tục nhìn xuống, mãi cho đến khi thấy có đông của Thịnh Minh đã thay đổi trong hai năm trước đó... Tiếp sau đó cậu nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

Tân Văn Hiền.

Anh trai cùng cha khác mẹ của Tần Hành Phong?