Chương 17: Kết Thúc

Chương 17: Kết Thúc

Mấy tuần sau, vào một buổi tối, ta cùng Tô Nhã Nam sóng vai ngồi ở nóc nhà, không chút kiêng kị mà cùng ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.

"Cậu hình như trước giờ chưa hề nói yêu tôi a…." ta nghiêng mặt, nhìn chằm chằm nàng ước chừng ba mươi giây, không ngờ thốt lên câu như vậy.

"Mình chưa từng nói qua sao? Thật hả?" Nàng vẻ mặt vô tội nghiêng đầu, hai mắt đen láy, tròn vo óng ánh nước phóng điện, đầu óc bị trúng điện làm ta choáng váng mém chút nữa là trúng chiêu. Đáng ghét, lại giở chiêu cũ!

"Hứ, tôi khẳng định trăm phần trăm cậu không có nói." Nhẹ nhíu mày, ta đơn giản nhắm mắt lại, bĩu môi.

"A… Tốt lắm, mình nói là được chứ gì." Nàng bị dáng vẻ buồn cười của ta chọc cho cười thành tiếng, đưa tay ra xoa mái tóc của ta. Ta mở mắt ra, chăm chú nhìn vào con ngươi đen láy tràn đầy ý cười của nàng, biểu tình chờ mong.

"Ừm… cậu yêu mình." Nàng cố ý kéo dài âm thanh, đưa tay nhéo mũi ta. Xú nha đầu, lại giở trò lừa bịp!

"Ngươi…" Ta nghiến răng nghiến lợi, vừa đĩnh duỗi "móng vuốt" ra, liền bị nàng bắt lấy dễ dàng. Lòng bàn tay bị nàng nắm đến nóng lên, ta đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận. Trời ạ, ta làm sao mà bị xú nha đầu này ăn gắt gao chứ a? Không được, ta nhất định phải phản kháng, bằng không sau này nhất định sẽ không có địa vị trong nhà… (Chẳng phải đã không có địa vị sao?)

"Mình yêu cậu." Nàng kề mặt sát vào mặt ta, nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu chui vào trong tai ta.

"Cái gì?" Ta sững sờ, chớp chớp mắt, ngơ ngác mà nhìn nàng không kịp phản ứng.

"Ngu ngốc." Nàng rên nhẹ một tiếng, hung hăng hôn lên môi ta.

"A…" Vẫn chưa biết rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, ta thật bất hạnh, một lần nữa bị Tô Nhã Nam áp a…

Ô ô….

"Kỳ quái, nơi nào truyền tiếng rêи ɾỉ a? Quên đi, dù gì cũng không liên quan tới mình." Tiếng "gào khóc thảm thiết" trên lầu, dười lầu lão mẹ còn gặm quả táo, tiếp tục say sưa xem phim bộ tám giờ.

Tất cả thứ có khả năng cứu viện ta đã không còn, hối hận cũng đều muộn màng. Ta đáng thương a, vì một câu "Mình yêu cậu" của Tô Nhã Nam mà trả giá đánh đổi một hồi "đau đớn thê thảm"… Ô ô ô, tại sao bị ăn chính là ta, ta không cần như vậy a!!!

THE END~

P.S: Cám ơn mọi người đã theo dõi truyện này, tuy truyện không có gì đặc sắc, nhưng nếu mọi người thích là được :">. Đón chờ thêm một bộ trung thiên mình sắp edit nhe, tuy lời văn còn hơi lủng củng và có đôi chỗ không edit đúng, mong mọi người comment cho mình biết, mình sẽ sửa liền hehe \(*'3`*)/… Ngày đẹp hí hí *tung bông múa lụa*~