Như đã hứa với mọi người, chương này mình viết riêng ra để gợi nhớ về một kỉ niệm xưa, một vết nhơ, vết sẹo mà mình mãi không muốn nhắc lại. Nhưng vì đã hứa… nên mình sẽ viết…
***************************
Có những kí ức sẽ luôn mãi theo ta cho đến khi nào ta thực sự dừng mạch suy nghĩ…
22/10/2012…
Tôi ngồi đây, trên hàng ghế trong công viên nhỏ, hôm ấy trúng vào dịp khu vui chơi mở cửa nên người lớn và trẻ em đến đây khá đông, mặc dù đã là xế chiều.
Trời đầu đông gió bắt đầu trở nên lạnh rít hơn, trời trở nên tối nhanh hơn kèm theo những cơn mưa phùn nhẹ cũng ngày một nhiều.
Chiều nay tôi có hẹn với Mai, là tôi hẹn cô ấy… có nhiều chuyện giữ trong lòng mãi cũng không được, nên tôi quyết định hôm nay sẽ nói với cô ấy những chuyện cuối cùng…
***************************
2008…
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy cũng chả phải định mệnh hay cái gì đó đặc biệt cho lắm, đơn giản chỉ là tôi chuyển nhà từ ngoài quê đến thành phố cao nguyên này thôi.
Cũng bởi vì ba tôi là kiểu người hướng ngoại nên hiển nhiên ông tiếp xúc và làm thân với những người hàng xóm rất nhanh, nhờ vậy nên tôi quen với Mai không khó.
Rồi tôi lên cấp hai, nhà chúng tôi đối diện nhau nên cả hai luôn đi học chung, thậm chí có những lúc gia ba mẹ nhỏ đi làm không về nên tôi cũng qua đó ngủ cùng luôn, tất nhiên là ngủ… và chỉ ngủ mà thôi.
Tôi vẫn còn nhớ hồi đấy cô giáo dạy văn thường bảo “bạn bè chung xóm thường không có tình cảm với nhau”, nhưng tôi thì khác, không phải những tình cảm đơn thuần như cảm nắng nhất thời hay bồng bột. Chính vì chúng tôi thường xuyên gần nhau nên tôi lại càng có tình cảm với nhỏ, tôi biết những thứ nhỏ thích, ghét và cả mẫu người nhỏ yêu…
Nhỏ thích những người cao hơn mình, tôi ngày ngày tập hít xà, đi bơi. Nhỏ thích những người trầm tính, tôi tập cho mình tính nhẫn nại, suy nghĩ trước khi hành động. Nhỏ thích những người chăm học, tôi bỏ những buổi đi chơi với bạn bè, thay vào đó là những ngày bên bàn học. Tôi đã rất cố gắng, từ bỏ những sở thích của mình để làm ra cái khuôn mà nhỏ tưởng tượng. Thế nhưng… cuộc đời không phải là một bức tranh đẹp…
Hết những năm tháng học cấp hai, chúng tôi thi chuyển trường. Năm đấy, nhỏ đậu một trường chuyên trên phố, tôi cũng thi chung trường với nhỏ nhưng không đậu, mặc dù chỉ thiếu nửa điểm, vậy là tôi về học tại trường cấp ba ở huyện.
Những ngày đầu tiên, mỗi cuối tuần tôi vẫn thường lái xe lên phố thăm nhỏ, cả hai vẫn đi chơi, ăn uống và kể cho nhau về những niềm vui mới ở trường hay bất kì điều gì thú vị chẳng hạn. Một lần, hai lần, dần dà chúng tôi cũng không còn gặp nhau nữa, những cuộc hẹn của tôi thường được đáp lại bằng lý do bận bịu.
Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là thật, nhưng có vài hôm nhỏ về nhà, không phải một mình, mà là thêm một tên con trai khác, tôi biết họ như thế nào với nhau, tôi không buồn về điều đó vì tôi biết kết quả của mình.
Rồi tôi nghe được cuộc nói chuyện của mẹ tôi với mẹ nhỏ về việc nhỏ chuyển trường lên SG học, cũng không có nhiều thời gian nữa nên tôi muốn có một cuộc nói chuyện riêng tư cuối cùng với nhỏ, chỉ hai người bọn tôi…
*********************************
17h10, phố xá đêm bắt đầu đông đúc hơn vì lượt học sinh, công nhân viên chức tan sở về, ánh đèn đường cũng sáng hơn và bầu trời lạnh hơn về đêm.
Ngồi co ro một lúc thì điện thoại cũng vang lên:
“Alo, Mai nè!”
“Ừm, tới chưa?”
“Ra trước cổng đón đi!”
“Ừ!”
Tắt máy, tôi nhanh chân ra trước cổng công viên đón nhỏ, nhìn quanh quất một lúc thì thấy nhỏ đứng bên kia đường, vai vẫn đeo cặp và mang đồng phục trường, chắc mới tan học là ra đây luôn.
“Ôiiiiiiiii, bên đây nè!” – Tôi vẫy tay gọi.
Nhỏ trông thấy tôi thì nở nụ cười tươi và chầm chậm đi qua đường…
Thế nhưng, cuộc đời không phải khi nào cũng công bằng…
Tôi băng qua… bằng tất cả những gì mình có để cứu cô ấy, người con gái tôi vẫn luôn yêu… cho đến tận bây giờ…
***************************************
Cũng đã ngót bốn năm… thời gian trôi thật nhanh, những lúc về lại mảnh đất Cố đô này, tôi lại dừng chân nơi đây… trước phần mộ nằm lẻ loi trên bãi cát trắng mênh mông, xung quanh là những hàng xương rồng cao lớn già cỗi…
Khuôn mặt cô ấy vẫn vậy, đôi mắt mùa thu như xoáy thẳng vào tâm khảm tôi, đã có những lúc tôi tự hỏi bản thân rằng “Nếu như cô ấy còn sống, thì cho đến bây giờ, cô ấy sẽ như thế nào, một người con gái xinh đẹp tài hoa… hay là trở thành người mà gia đình cô ấy mong muốn…”…
Và tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy, con đường về nhà nhỏ, hai bên là cờ tang treo gió bay lất phất… dòng người nối nhau cùng âm thanh não nề của tiếng trống, tiếng kèn và những giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào của mẹ và em gái cô ấy… tôi chưa bao giờ dám quên đi, dù chỉ một lần…
Lúc lao ra cứu cô ấy, tôi bị gãy một tay, một chân và bị thương nặng phần đầu và mắt phải… thế nhưng tôi vẫn không thể làm gì thay đổi được số mệnh của cô ấy… tôi không thể làm được gì cả…
Hôm ấy tôi đã khóc… khóc rất nhiều vì những điều đã xảy ra, vì lỗi lầm của bản thân, vì hối hận… vì số mệnh không thể thay đổi…
*************************************
Nỗi đau vẫn luôn còn đọng lại, chỉ có thời gian làm xoa dịu một phần nào đó thôi nhưng không bao giờ liền được vết sẹo đã quá lớn… và cả… tôi vẫn luôn nợ cô ấy một lời xin lỗi… bằng tất cả sự xám hối…
22/10/2015… Tuy nó không hay… nhưng cũng là kỉ niệm… một kỉ niệm buồn…
Em đến gặp tôi giữa trời mưa phảng phất.
Gió đông buồn vương lệ khóe mi cay.
Biết nói gì đây khi hai người đối diện.
Chỉ còn nụ cười đọng lại trong mắt em.
Rầm! Âm thanh đau đớn, đọng lại trong khóe mắt.
Hàng lệ đỏ tuôn trào trên khóe mi.
Chiếc xe mãi vô tình mang em đi.
Đến nơi phương xa đó, tôi hằng mong ước.
Cuốn nhật kí cũ cùng cảm giác ân hận.
Hai chữ “Nếu”, một cảm xúc trào dâng.
Nếu như ngày ấy tôi không gọi em đến.
Nếu như ngày ấy tôi là người đi sang.
Biết bao mùa lá rụng cứ trôi qua.
Tôi lại đứng đây như một thói quen lạ.
Vẫn hàng ghế đá, vẫn chiếc xích đu cũ.
Em mãi cười nhưng lòng tôi xót xa.
Nắng chiều vàng buông nhẹ trên ánh mắt.
Tôi ngồi đây cùng những điều đã mất.
Nếu thời gian có còn quay trở lại.
Xin một lần nữa, tôi sẽ không yêu em!