Trong mắt người khác, Mạc Quan Sơn đích thị là một thằng ranh con chẳng có lấy một mảnh tiền đồ. Cậu cả ngày chỉ lêu lổng phá phách và giao du với mấy thằng du côn. Đi học thì dăm bữa nửa tháng lại bị gọi phụ huynh một lần. Hở ra là choảng nhau. Áo quần lúc nào cũng xộc xệch vì gây lộn và mặt mũi lúc nào cũng bầm dập cau có.
Người ta rỉ tai nhau thằng ranh đó chẳng có ai dạy dỗ tử tế và khuyên con em họ tránh xa cậu. Không ai biết được rằng, đàng sau cái thái độ khốn nạn bất cần đời của Mạc Quan Sơn là cả một câu chuyện dài mà cậu chẳng khi nào kể ra.
Gia đình cậu ngày trước vốn rất khá giả, nếu không nói là giàu có. Ba mẹ Quan Sơn sở hữu khối tài sản lớn, bao gồm một chuỗi nhà hàng năm sao xa hoa tráng lệ bậc nhất Bắc Kinh, còn có cả chi nhánh ở Thượng Hải. Nhờ công việc kinh doanh hanh thông thuận lợi của gia đình, trong suốt những năm đầu đời, Mạc Quan Sơn là một đại công tử được cưng chiều hết mực, đi đâu làm gì cũng có người đưa kẻ rước.
Tuy nhiên, số phận vốn là một canh bạc trớ trêu mà chưa đi đến cuối thì chẳng ai có thể biết được là đời mình rút cuộc suиɠ sướиɠ hay khổ hạnh. Năm Mạc Quan Sơn lên 6 tuổi, gia đình cậu phá sản. Ba cậu bị lôi ra vành móng ngựa vì tội buôn bán và tàng trữ ma tuý trái phép. Chuỗi nhà hàng năm sao trông bóng bẩy đến vậy hoá ra cũng chỉ để loè mắt thiên hạ. Tiền bạc ông kiếm được hầu hết đều từ những giao dịch bất chính với băng đảng xã hội đen khét tiếng thời bấy giờ. Năm ấy, băng nhóm này đột nhiên bị triệt phá, tên của ông nằm trong đường dây thương mại đen của chúng. Cảnh sát ập vào nhà hàng náo loạn một trận rồi quật ông xuống đất, còng tay lôi đi ngay trước mặt Mạc Quan Sơn.
Mạc Quan Sơn vẫn nhớ như in vẻ mặt của ba mình khi nghe toà tuyên án chung thân. Là đau đớn bất lực, là cắn rứt lương tâm, là thịnh nộ, hay là không cam tâm... cậu chưa đủ lớn để hiểu được hết. Cậu lúc đó thậm chí còn không hiểu "chung thân" nghĩa là gì, chỉ biết rằng mẹ đã ôm ghì cậu vào lòng mà khóc nấc lên, nước mắt bà rơi làm những sợi tóc mai đỏ hoe của cậu bết dính lại. Cậu ngước mắt ngơ ngác nhìn.
Khi bị cảnh sát còng tay lại và đưa đi, ba cậu đã cố nhào về phía con trai mình.
Lòng bàn tay to lớn ram ráp của ba ôm lấy khuôn mặt cậu, ông chỉ kịp bỏ lại duy nhất một câu:
"Quan Sơn, ba không làm. Hãy tin ba!"
Từ đó đến tận cuối cấp hai, gần 10 năm trôi qua, Quan Sơn chưa từng một lần gặp lại ba mình. Tuy vậy, cậu dù làm thế nào cũng không thể thôi nghĩ đến ông, đến ánh mắt vội vã khẩn cầu mà ông dành cho cậu giây phút cuối trước khi cha con rời xa nhau, và những lời ông đã cố gắng nói với cậu.
Cậu tin ông. Dù không hiểu gì, cậu vẫn tin ông. Dù rằng, trong suốt 10 năm, mẹ con cậu phải sống khổ sở như những kẻ bần cùng nhất của xã hội này vì tội lỗi mà ông gây ra và luôn phải chịu thái độ xa lánh dè bỉu từ những người xung quanh, thậm chí từ cả họ hàng người thân, Quan Sơn vẫn chưa từng một lần nghĩ khác đi về ba mình. Trong trí nhớ của cậu, ông luôn là một người ba tuyệt vời, người có tấm lưng dài rộng nhất, vòng tay vững chãi nhất và giọng nói ấm áp nhất trên đời.
"Ba nó là người xấu đó! Hộp bút là do nó ăn cắp chắc luôn! Tránh xa nó ra!"
"Con trai của cặn bã thì cũng là cặn bã! Đừng có giao du với loại nó!"
"Mạc Quan Sơn, mày sau này rồi cũng sẽ nhận kết cục giống như ba mày thôi!"
Mạc Quan Sơn đã lớn lên như thế. Cậu không tin ai và không cần ai tin. Cậu tự dựng lên một bức tường ngăn cách bản thân với những người xung quanh và sống như một thằng choai choai nổi loạn, côn đồ và du đãng. Ngày nào cậu cũng đi gây lộn.
Việc đánh nhau sứt đầu mẻ trán không khiến cậu vui vẻ, nhưng ít nhất nó khiến cậu cảm thấy sự tồn tại của mình không hẳn là vô hình trong mắt người khác. Cậu nghĩ rằng, thay vì người ta khinh thường nhạo báng mình, làm cho người ta kiêng sợ mình chẳng phải vẫn hơn ư?
----
Thế rồi, một ngày nọ, Hạ Thiên xuất hiện.
Tên con trai kiêu ngạo và ngông cuồng đó thậm chí còn chẳng thèm xin phép cậu một câu. Hắn ta ngang nhiên đạp đổ bức tường mà cậu đã dựng lên trong suốt 10 năm rồi bước cả hai chân vào cuộc sống của cậu, xáo tung nó lên, khiến cho mọi thứ đều thay đổi.
Khiến cho cậu rối loạn.
Mạc Quan Sơn rất ghét Hạ Thiên. Ghét cay ghét đắng. Cậu cảm thấy sự có mặt của hắn phiền hà một cách khó tả.
Cậu nghĩ rằng, nhất định mình phải tống cổ tên điên mặt dày đó ra khỏi cuộc đời, để tiếp tục sống như cái cách mà cậu vẫn sống suốt bao lâu qua.
Nhưng trăm năm trong cõi người ta, chuyện gì cũng là nói dễ hơn làm, chẳng phải sao?
Hết cấp 2, Quan Sơn cày cục mãi cũng thi được vào một trường cấp 3 tàng tàng trong thành phố với số điểm sít sao. Mấy đứa trong lớp còn nghĩ cậu đi đe doạ người khác để được chép bài, chứ cái ngữ cậu qua được điểm liệt là may mắn lắm rồi.
Cậu chẳng hơi đâu đi giải thích. Cậu thực ra không muốn cả trường này biết rằng một đại ca khét tiếng như mình lại bị nắm thóp bởi bạn học Hạ - một học sinh 5 tốt nổi tiếng cả trường.
Cách ngày thi độ 2 tháng, Hạ Thiên đã lôi cổ cậu khỏi tất cả cuộc đàn đúm chơi bời, bi-a trà đá, bóng đá bóng rổ, để tập trung 100% thời gian và trí lực vào ôn thi. Tên khốn thâm hiểm đó, nói là kèm cặp cậu nghe thật là khiên cưỡng, thực chất cả quá trình mà mẹ cậu tin là "học nhóm" đó phần lớn là đe doạ, hành hung, ép buộc cậu phải nhồi kiến thức vào đầu cho đạt bằng được trình độ căn bản.
Mạc Quan Sơn vốn không có ý định học lên cấp 3, cuối cùng lại đường đường chính chính thi đỗ trường công lập chẳng khác gì con nhà người ta. Khỏi phải nói cũng biết mẹ cậu vui mừng hạnh phúc đến mức nào. Bà đã gật đầu trong một tích tắc khi Hạ Thiên mò đến nhà cùng một nụ cười tươi rói như ánh dương (mà Quan Sơn cho rằng giả tạo đến gai người) và xin phép cho Mạc Quan Sơn cùng hắn đi du lịch đảo Hải Nam. Bà thậm chí còn xăm xăm chuẩn bị đồ đạc quần áo cho cậu và không quên dặn cậu phải đối xử thật tử tế để "trả ơn" bạn học Hạ.
Mạc Quan Sơn cảm thấy như mình bị mẹ một nước bán đi rồi. Lúc đó cậu đã thầm nguyền rủa trong đầu và thề sống thề chết một ngày nào đó sẽ cho cả thế giới biết bộ mặt thật của tên họ Hạ khốn kiếp nọ.
Đúng vậy, nhất định phải thế!
Bởi vì, Mạc Quan Sơn cực kì cực kì cực kì ghét Hạ Thiên.