Chương 9: Ngày thứ chín buôn bán

Edit: Aly

Diệp Nhất Y nhớ rõ trước kia bản thân còn thường xuyên làm thêm ở cửa hàng thú cưng vào cuối tuần, rất giỏi đối phó với mèo nhỏ chó nhỏ không nghe lời, nguyên bản còn nghĩ phải tốn một phen công phu đau đầu với đứa nhỏ sợ tắm rửa nhà mình, chưa từng ngờ vào lúc này, vật nhỏ lại quy quy củ củ, ở trong bồn không nhúc nhích, tùy ý Diệp Nhất Y ấn bẹp xoa tròn.

“Nghe lời như vậy?” Diệp Nhất Y ngoài miệng kinh ngạc, trên tay lại không có nửa phần khách khí, tẩy lông xoa nắn lau khô, như phục vụ một con rồng, tiểu hoàng cẩu thật sự không rên một tiếng, chỉ là lỗ tai……

Run đến nổi sắp bay lên.

Diệp Nhất Y cho rằng nó sợ lạnh, lập tức dùng một chiếc khăn sạch quấn quanh cả người nó, sau đó ôm vào trong lòng ngực, nhanh chóng vào nhà.

Chờ khi mở khăn ra xem, làn da dưới lớp lông của tiểu hoàng cẩu đều trở nên có chút hồng…… Quả thực giống như hồng nhạt……

Diệp Nhất Y đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy một tiếng thập phần khó nhịn rầm rì, toàn bộ quá trình tắm rửa vừa rồi, tiểu gia hỏa này cổ họng một tiếng cũng không rên, lúc này ủy khuất kêu, Diệp Nhất Y tâm như muốn tan chảy.

“Ngoan nga, lập tức sẽ ổn.” Vừa nói vừa đẩy nhanh động tác trên tay, rất nhanh đã giúp nó lau khô, lại xoa xoa đầu của nó, “Lát nữa sẽ hâm cho ngươi một ít sữa bò, uống xong đi ngủ nga.”

Triệu Triệt cảm giác bản thân đã quá quen với điều này.

-

Diệp Nhất Y từ phòng bếp hâm cho nó cùng Tiểu Điệp hai chén sữa bò, sau đó trở về phòng ném đi tờ giấy đã hư, vẽ một bộ lần nữa, chờ làm xong, đã gần canh ba.

Ngày mai không tính toán ra quán, không có gì làm liền làm điểm tâm, Diệp Nhất Y xoa xoa đôi mắt đi vào phòng, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Triệu Triệt ở trong bóng tối chớp chớp mắt, mấy ngày nay Diệp Nhất Y đều đem cái rổ đặt ở một góc trong phòng, từ góc độ của Triệu Triệt nhìn qua, vừa vặn có thể thấy Diệp Nhất Y trên giường cùng án thư bên cạnh.

Triệu Triệt trầm mặc nhớ lại bức họa nhìn thấy ban ngày kia, mặc dù hắn cũng chưa thấy qua vật ấy, lại biết được hẳn là nàng muốn làm chuyện buôn bán, phức tạp và tinh xảo như vậy, khiến cho Triệu Triệt đối với nông gia nữ tử này không khỏi sinh ra hai phân nhìn bằng con mắt khác.

Diệp Nhất Y ngủ say, Triệu Triệt lại một chút cũng không buồn ngủ.

Hắn biến thành dáng vẻ này đã ba ngày, ba ngày này trong cung nhất định đã nhấc lên phong ba không nhỏ, người tìm hắn hẳn là che trời lấp đất, nhưng…… Ai có thể nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình chứ, Triệu Triệt châm chọc cong khóe môi.

Đêm tối an tĩnh đem bất luận động tĩnh gì đều có thể phóng đại vô tận, trong viện truyền đến động tĩnh sột sột soạt soạt. Cơ hồ là trong nháy mắt, Triệu Triệt cảnh giác ở trong rổ dựng lỗ tai lên, ánh mắt trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm hướng cửa.

Động tĩnh kia không có dừng lại, có người tới.

Triệu Triệt theo bản năng nhìn về phía giường, tiếp theo liền nhảy ra từ trong rổ, đi tới cạnh cửa.

Là hai hắc y nhân, đang rón ra rón rén từ bên ngoài sân bò vào, Triệu Triệt nhăn mi lại, khi đang chuẩn bị lao ra, lại ý thức được dáng vẻ hiện giờ này căn bản không làm được gì, trừ phi……

Khuất nhục cùng rối rắm đang đấu tranh trong lòng Triệu Triệt, hai hắc y nhân kia cơ hồ lập tức sẽ tiến vào, ngay thời điểm Triệu Triệt đang chuẩn bị há mồm, bỗng nhiên thấy mép giường tựa hồ giật giật, Diệp Nhất Y đã không tiếng động đi đến cạnh cửa.

Một người một cẩu ở trong đêm tối liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Nhất Y theo bản năng hướng nó làm một động tác im lặng, tiếp theo liền đi tới mép giường, nhẹ nhàng giật giật một sợi dây thừng ở mép giường, sau đó……

Cuối cùng dây thừng hợp với một cơ quan tinh xảo, ngày thường sẽ không kích hoạt, nhưng một khi kích hoạt, liền giống như quân bài domino sinh ra phản ứng dây chuyền, dây thừng chạm vào dây thừng, lục lạc chạm vào lục lạc, đầu gỗ chạm vào đầu gỗ, cuối cùng…… Từ cửa lớn sân sau đột nhiên bắn ra một thân ảnh không đầu tán loạn, mặc váy trắng, mái tóc đen rũ ở trước ngực, thoáng chốc liền đem một tên hắc y nhân sợ tới mức ngã xuống từ trên tường viện.

Diệp Nhất Y ở bên cửa sổ che miệng cười không ngừng, tiếp theo còn học theo tiếng người hát tuồng, phát ra tiếng cười quái dị rùng rợn, tên hắc y nhân kia vừa rồi không ngã xuống là trực tiếp bị dọa đến ngu si tại chỗ, đợi một chút, trực tiếp ngất đi.

Chuyện tình phát sinh phía sau không cần phải nói, bởi vì động tĩnh của hai người kia, ngọn đèn dầu ở ngõ nhỏ đối diện và cách vách tất cả đều sáng lên.

“Có trộm! Có trộm! Báo quan!”

Phúc thẩm khoác quần áo từ phía đối diện đi ra thăm dò, nhìn thấy hai hắc y nhân, lập tức kéo lên giọng nói.

Diệp Nhất Y giờ phút này cũng đã thay quần áo xong, đầu tiên là an ủi Tiểu Điệp một phen, sau đó liền chuẩn bị ra cửa, trước khi đi nhìn thoáng qua Triệu Triệt ở cạnh cửa, cười cười ôm nó vào trong ngực, cùng đi ra ngoài.

“A Y! Ngươi không sao chứ!”

Kinh động vài nhà hàng xóm, Phúc thẩm quan tâm hỏi, Thường Vĩnh An cũng đã ra tới, không thể không đem hai người kia trói lại, cũng đồng dạng lo lắng nhìn Diệp Nhất Y.

“Ta không có việc gì, đa tạ ngài.”

“Thật chết tiệt, tên tiểu nhân này nhất định phải đưa đi gặp quan, để hắn hảo hảo cảm thụ nổi đau da thịt!” Phúc thẩm hung hăng phỉ nhổ.

Diệp Nhất Y cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người kia, trong đó một tên còn đang choáng váng, còn có một tên, sợ tới mức kêu cha gọi mẹ.

“Ngươi không có việc gì thì tốt, thật là làm ta sợ muốn chết, Tiểu Điệp đâu, không bị làm sợ đi?”

“Không có việc gì Phúc thẩm, ít nhiều còn có tiểu cẩu nhà ta, có nó giữ nhà, ta luôn cảnh giác.”

Triệu Triệt nằm trong lòng ngực Diệp Nhất Y không rên một tiếng, Phúc thẩm lại cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, trong nhà nuôi chó chính là chỗ tốt này, các ngươi hai nữ tử ở nhà, luôn không yên tâm.”

Diệp Nhất Y không nói chuyện, kỳ thật đối với chuyện đêm nay nàng đã sớm đoán trước, nữ tử độc thân bên ngoài còn mang theo cô muội, có rất nhiều người có lòng xấu xa, nàng cũng biết Phúc thẩm muốn nói lại thôi là điều gì, bất quá, nàng tạm thời còn chưa nghĩ đến.

Hướng nhóm hàng xóm nói lời cảm tạ sau đó Diệp Nhất Y một lần nữa khóa kỹ cửa sân, đem người bù nhìn kia phục hồi như cũ, ôm tiểu hoàng cẩu vào phòng. Tiểu Điệp hiểu chuyện không khóc không nháo chỉ từ trong chăn lộ ra một cái đầu, sợ hãi hô lên: “A tỷ……”

“Tiểu Điệp đừng sợ, người xấu đã bị cưỡng chế đuổi đi.” Diệp Nhất Y đi qua sờ đầu nàng, ôn nhu nói nhỏ: “A tỷ sẽ bảo hộ ngươi, đừng sợ.”

Sau khi dỗ Tiểu Điệp ngủ Diệp Nhất Y quay đầu nhìn lại, tiểu hoàng cẩu vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích nhìn mình, nàng cười cười đi qua: “Đa tạ ngươi tiểu gia hỏa, vừa rồi nếu không phải ngươi, ta thật đúng là sẽ không tỉnh.”

Nguyên lai thời điểm Triệu Triệt từ trong rổ nhảy ra Diệp Nhất Y tựa hồ có điều cảm ứng, lúc này mới mở mắt, bất quá Triệu Triệt lại một chút cũng cao hứng không đứng dậy, hắn rõ ràng, cái gì cũng không có làm.

“Ngươi hiện tại giống như không bài xích ta nha, thế nào, có suy xét về sau sẽ ở lại nhà ta hay không?” Diệp Nhất Y nhìn nó hỏi.

Vấn đề này, Triệu Triệt tự nhiên càng không có biện pháp trả lời.

“Ngươi không tỏ thái độ, ta coi như ngươi đã đồng ý.” Diệp Nhất Y vui đùa nói: “Ngươi còn chưa có tên đi? Ta lấy cho ngươi một cái tên, vậy kêu…… Tiểu Hoàng thế nào?”

“Ai nha không được, tên này cũng quá bình thường.” Diệp Nhất Y lập tức tự mình phủ nhận.

“Ngươi cũng không biết hai ngày trước ngươi có bao nhiêu ngoan cố…… Ta xem, vậy gọi ngươi là Cường Cường! Đúng, Cường Cường!”

Diệp Nhất Y đối với cái tên mình đặt rất là vừa lòng, “Cường Cường, Cường Cường” gọi không ngừng, Tiểu Điệp mở mắt ra cũng từ trong chăn ló đầu ra: “Quá tốt rồi, nhà chúng ta về sau sẽ là ba khẩu, nhiều thêm một Cường Cường!”

Hai tỷ muội cùng cười.

-

Sáng sớm ngày kế, người của quan phủ tới.

Như vậy chuyện tróc nã trộm thuộc về huyện sự quản, cũng chính là tri huyện, người tới tự nhiên cũng là bộ khoái trong huyện nha.

Hai người trước tiên là tìm hiểu một phen tình huống hôm qua, tiếp theo liền nhìn Diệp Nhất Y hỏi: “Hôm qua người nọ liên tục nói gặp được quỷ, ngươi có biết là chuyện gì đã xảy ra?”

Diệp Nhất Y mới sáng sớm đã cất cơ quan và mấy con bù nhìn đó đi, giờ phút này tự nhiên là giả ngu giả ngơ: “Đại nhân, dân nữ không biết, chỉ biết tối hôm qua có người bị tiếng cẩu nhà ta kêu làm cho hoảng sợ, té xuống từ trên tường viện, không biết…… Có phải hay không va chạm vào đầu óc, hồ ngôn loạn ngữ? Rốt cuộc trên đời này, quỷ thần từ nơi nào đến?”

Bộ khoái kia cũng không ngốc, mắt nhìn tiểu cẩu như đậu đinh trong lòng ngực Diệp Nhất Y, cũng không nói thêm, nhưng bởi vì rốt cuộc Diệp gia cũng không gặp tổn thất gì, không nặng không nhẹ hỏi hai câu, việc này coi như cho qua.

Hai người đi rồi, Cường Cường vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên bộc phát, hướng tới bóng dáng hai người bộ khoái phát ra từng trận gầm nhẹ, tựa hồ ẩn chứa một cổ tức giận.

Diệp Nhất Y không biết cơn tức giận này của nó từ đâu mà đến, chuyện như vậy trong phủ nha môn tri huyện bất quá chỉ ở mức muỗi đốt, làm bộ dáng một chút, mọi người đều đã thành thói quen.

“Ra ngoài thôi!”

Trong lòng Diệp Nhất Y còn có chuyện càng quan trọng hơn định làm, cũng hoàn toàn không tính toán lãng phí thời gian, nàng mang theo bản vẽ hôm qua trên người, cho tất cả tiền đồng vào trong túi, mang theo Cường Cường và Tiểu Điệp, chuẩn bị đi thành Đông tìm Lưu thợ rèn.

Tiền tích góp mấy ngày nay vừa vặn đủ để đổi được một lượng bạc ở tiền trang, Diệp Nhất Y nhìn khối bạc vụn trong tay thập phần cảm thán, một đồng tiền một đồng tiền tích góp lên đâu, thật là có chút không bỏ được…… Bất quá cũng không có biện pháp, phải đầu tư.

May mà trên người còn để lại 50 văn tiền, nếu không một nhà ba miệng cơm đang chờ ăn, thật phải chịu đói.

Địa chỉ của Lưu thợ rèn ở thành Đông không khó tìm, Diệp Nhất Y đi không bao lâu liền đến, nàng giải thích ý định của mình, một tiểu đồ đệ ăn mặc như lang quân liền dẫn nàng đi vào, Diệp Nhất Y lúc này mới thấy, nguyên lai người thợ rèn đại danh đỉnh đỉnh, cư nhiên ngồi trên một chiếc xe lăn rất giống đời sau.

“Nương tử có vật gì yêu cầu?”

Bên kia đi thẳng vào vấn đề, Diệp Nhất Y vội vàng lấy ra bản vẽ trong lòng ngực, “Đích xác có yêu cầu một vật, còn làm ơn ngài, cần phải giúp ta một việc.”

Lưu thợ rèn tiếp nhận bản vẽ trong tay Diệp Nhất Y, mày hơi hơi nhướng: “Vật ấy……”

Diệp Nhất Y vội vàng giải thích: “Dự định làm chút buôn bán nhỏ.”

Lưu thợ rèn gật đầu: “Ta biết được, thứ này không thể chỉ dùng thiết, còn phải thợ mộc.”

“Ta biết được, nhưng nghe nói ngài cũng hiểu nghề mộc, cho nên đặc biết tới thỉnh cầu, giá cả không là vấn đề……”

Lưu thợ rèn cười cười: “Tiểu nương tử khéo tay nhanh trí, nét vẽ này vừa xem là hiểu ngay, tuy mới lạ, nhưng cũng có thể làm, một lượng bạc, 5 ngày sau ngươi tới lấy đi.”

Diệp Nhất Y lập tức nở nụ cười: “Thật sự! Thật đa tạ ngài!”

“Không cần khách khí, chỉ là……” Lưu thợ rèn lại nhìn nhìn bản vẽ, tựa hồ do dự một lát.

“Nhưng có khó xử?”

Lưu thợ rèn hạ quyết tâm, “Nương tử nếu chịu bằng lòng bán bản vẽ này cho ta, ta có thể chỉ thu nương tử nửa phần tiền là được.”

Diệp Nhất Y ngẩn người, “Ý ngài là?”

“Không dối gạt nương tử, mấy ngày trước đây cũng có thương nhân tiến đến tìm ta, chẳng qua người nọ không có tỉ mỉ như nương tử, nhưng nghe ý tứ kia cũng không sai biệt lắm so với nhu cầu của nương tử, hôm nay nhìn thấy mới rộng mở thông suốt, nương tử có bằng lòng hay không?”

Nguyện ý tự nhiên là nguyện ý, đây là bộ dáng đơn giản nhất của quán ven đường đời sau, một cái bếp lò một cái cái giá, có thể đẩy đi bất cứ lúc nào, chỉ là Diệp Nhất Y còn bỏ thêm một cái thùng lớn, cũng không tính là “Thiết kế ban đầu” của bản thân.

“Nương tử nếu có nghi ngờ, không bằng, ta chỉ thu nương tử một trăm văn, đây cũng xem như tại hạ thập phần thành ý.”

“Thành giao!”

Chỉ cần một trăm văn!

Có cái gì không muốn!

Lưu thợ rèn cũng thống khoái đáp ứng: “Hảo, 5 ngày lúc sau, đồ đệ của ta sẽ đưa thành phẩm đến trong phủ, nương tử không cần phải hao tâm tốn sức, tờ bản vẽ này, ta liền nhận lấy.”

Mọi người đều vui mừng, Diệp Nhất Y không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ, gia hỏa lớn như vậy chỉ cần một trăm văn, quả thực là nhặt được tiện nghi, nàng thập phần vui vẻ nhìn Tiểu Điệp và bản thân “Mất mà tìm lại” một hai bạc vụn, hào phóng nói: “Tiểu Điệp! Giữa trưa muốn ăn gì? A tỷ mời khách!”

Tiểu Điệp không quá minh bạch tâm tình tốt của a tỷ, Triệu Triệt lại thấy rõ, hắn nhìn về phía Diệp Nhất Y trong ánh mắt cũng nhiều thêm hai phân phức tạp, thợ rèn kia cũng được coi là người biết hàng, dùng một lượng bạc mua một bản vẻ tỉ mỉ, sợ là ngày sau sẽ giúp hắn kiếm tiền đầy bồn đầy chén, chẳng lẽ nàng không nghĩ ra? Không muốn kiếm số tiền này sao?

Diệp Nhất Y thật đúng là không muốn, đây vốn không phải là chủ ý của nàng, muốn tạ còn phải tạ những nhân dân lao động bên trong lịch sử lâu đời, trước mắt toàn bộ tâm tư của Diệp Nhất Y đã bị một nhà quán rượu cách đó không xa hấp dẫn, quán rượu kia cửa to như vậy trên bảng hiệu viết hai chữ đủ để hấp dẫn toàn bộ tầm mắt —— gà nướng!

Diệp Nhất Y theo bản năng liếʍ liếʍ môi, đại cát đại lợi, hôm nay ăn gà!