Chương 8

Dương

yêu

Nhi nhìn mặt Thái Hậu cũng chưa thấy, liền bị đưa về Yến Hỉ Đường.

Chờ người Vĩnh An Cung

đi

rồi, đám người Xuân Sa cuống quít vây quanh, hỏi: “cô

nương có bị thương?”

“Có bị phạt

không?”

“Có ai mắng

không

?”

Dương

yêu

Nhi lắc lắc đầu, há mồm ợ 1 cái

Chén nước ngọt kia quá ngọt, uống xong, thoáng cái nàng

đã

căng no rồi.

“Chẳng lẽ là bắt



nương ăn đồ vật gì?” Xuân Sa mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Ăn canh.” Dương

yêu

Nhi thuận khí, mới mở miệng

nói.

“Canh?” Mọi người vừa nghe, liền ngây dại. Tất cả mọi người trong cung đều biết, những việc xấu xa thủ đoạn, cũng hiểu được sơ. Nhìn tổng thể, cũng đều biết được

hiện

giờ Thái Hậu cùng Hoàng Thượng

không

thân thiết… Hai ngày trước Dương



nương mới vừa từ Dưỡng Tâm Điện ra, hôm nay

đã

bị truyền

đi

qua thưởng canh uống.

Đâu phải là canh!

Đây là thuốc!

Thuốc tránh thai!

Chỉ là trong lòng bọn họ biết, nhưng

không

dám

nói

ra. Dù sao lời này thốt ra, thành đặt điều Thái Hậu.

Bọn họ đâu nào có mạng

nhỏ

đi

đặt điều Thái Hậu?

“cô

nương pha nước ấm tắm, đổi thân xiêm y

đi.” Xuân Sa nén nước mắt

nói.

Những người khác sôi nổi gật đầu, sau đó chịu đựng bất bình trong ngực, xoay người nấu nước ấm, chuẩn bị thùng tắm.

Nếu là vị Dương



nương này là người giày vò người khác, bọn họ cũng

không

đến nỗi này. Dương

cônương này lại, mới vừa được Hoàng Thượng coi trọng, bản thân lại là người sinh ra có bộ dáng thiên tiên, còn tính tình mềm mại ngoan ngoãn,

không

thích sai khiến người khác. Bọn họ lúc trước vốn cũng đều là cung nhân ở trước mặt chủ tử

không

lộ mặt bao nhiêu.

hiện

giờ có thể hầu hạ 1 chủ tử như vậy, đáy lòng tự nhiên vui mừng.

Thấy chủ tử bị ủy khuất, bọn họ liền cũng cảm thấy giống vậy chính mình bị ủy khuất.

“Ngươi khóc.” Dương

yêu

Nhi chớp chớp mắt, vô thố mà nhìn chằm chằm Xuân Sa.

Xuân Sa lau nước mắt,

nói: “Nô tỳ

không

khóc.”

“Ta ăn canh, ngươi khóc sao?” Dương

yêu

Nhi vụng về mà sắp xếp câu

nói, hỏi.

Xuân Sa cắn môi lắc đầu.

“Ngươi cũng muốn uống?” Dương

yêu

Nhi nghiêng đầu hỏi.

Xuân Sa thoáng nhìn mặt



nương biểu tình ngây thơ, lại nhịn

không

được cười lên tiếng, nàng vừa khóc vừa cười

nói: “Nô tỳ

không

uống, … Cái đó

không

phải thứ tốt,

không

thể uống nhiều.”

“Chính là ngọt.” Dương

yêu

Nhi thoáng nhớ lại mùi vị khắp đầu lưỡi.

thật

sự

rất ngọt rất ngọt nha.

So với nương làm bánh ngọt

Dương

yêu

Nhi

một

lòng nhớ tới vị ngọt kia,

trên

mặt

không

khỏi mang

một

tia ý cười.

Xuân Sa nhìn thấy nàng cười, lại cảm thấy trong lòng càng xót.

Trong cung mỗi người, trong đầu đều chỉ nguyện làm người thông minh, làm chức cao. Bọn họ làm chức cao, liền tới ức hϊếp người khác.



nương tâm tư đơn thuần như vậy, tương lai nên làm cái gì bây giờ? Cam chịu cho người ta làm đá kê chân để thăng tiến sao?

Dương

yêu

Nhi trong bụng ấm áp, do các cung nữ hầu hạ tắm, càng làm cả người đều ấm áp.

Nàng lười biếng mà ngáp 1 cái

“Nô tỳ hầu hạ



nương nghỉ ngơi.”

“A…. ”

Dương

yêu

Nhi tắm thơm tho mềm mại, liền lên giường bọc chăn,nhắm mắt lại, rất mau liền ngủ.

Xuân Sa ở mép giường nhìn chằm chằm

một

lát, thấp giọng

nói: “cô

nương vô ưu vô lự, ngược lại cũng tốt.”

“Đúng vậy.”

Nếu

không

đổi lại người, chỉ sợ mới vừa tiến cung sống sờ sờ cũng phải bị hù chết.

Trong tẩm cung ở Dưỡng Tâm Điện, vừa có tiểu đồng Thái Y Viện đưa thuốc tới.

Mùi thuốc kia nhắm thẳng vào trong lỗ mũi chui vào, khó ngửi vô cùng.

Tiêu Dặc hờ hững giơ tay, đều đổ hết vào trong lư hương,

một

lát sau, mùi thuốc kia liền tản ra toàn bộ phòng.

hắn

biết được nỗi khổ uống thuốc, uống thuốc độc, chán ghét những loại thuốc hại người!

Thái Hậu

không

coi là thông minh, nhưng lại tính tình cay nghiệt, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhìn xem tiên đế chỉ còn lại đứa con là

hắn,

thì

sẽ

biết.

Tiêu Dặc trong đầu

hiện

lên ngày ấy, hình ảnh khi Dương Dao Nhi tới gặp

hắn. Nàng ngơ ngác, thần sắc ngây thơ lại sợ hãi, Mạn Hà xô đẩy nàng tàn nhẫn, dập đầu gối, nàng cũng

không

cảm thấy đau.

Lưu ma ma tiến lên thu thập lư hương, Tiêu Dặc nhìn chằm chằm nàng,

nói: “Ngươi

đi

Yến Hỉ Đường nhìn

một

cái, hôm nay nàng có bị dọa.”

“Dạ, lão nô

đi

liền.” Lưu ma ma tất nhiên biết này “Nàng” là ai. Lưu ma ma vội lau tay, đứng dậy

đi

ra ngoài.

Xuân Sa cùng mấy cung nữ bên ngoài trông coi, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Xuân Sa

đi

ra ngoài, kinh ngạc

nói: “Lưu ma ma tới làm gì?”

“Ta đến xem vết thương

trên

đầu gối



nương

đã

tốt chưa.”

“cô

nương

đã

ngủ……”

“không

sao, ta ở bên cạnh coi

một

chút là được.” Lưu ma ma ở thời điểm như vậy, có vẻ phá lệ dễ

nóichuyện.

“Cái kia,... kia thỉnh ma ma

đi

theo ta.” Xuân Sa xoay người dẫn đường phía trước.

Lưu ma ma

nhẹ

bước chân, theo

đi

vào.

Vào nội thất, Xuân Sa

đi

đến mép giường, cuốn rèm trướng lên.

Lưu ma ma lúc này mới

đi

theo qua, nàng cẩn thận mà xốc

một

góc chăn lên, vén ống quần của Dương

yêu

Nhi lên nhìn.

Đầu gối có dấu vết xanh tím còn chưa hết hoàn toàn, làn da bầm tím nhưng

thật

ra tốt hơn,

không

như trước kia nhìn đáng sợ, chẳng qua là như trước làm cho người ta đau lòng.

Lưu ma ma buông ống quần, lại lần nữa đắp chăn đàng hoàng cho Dương

yêu

Nhi.

Sau đó liền nhìn chằm chằm Dương

yêu

Nhi ngủ rồi đứng lên.

Dương



nương

thật

là ngủ rồi, lăn lộn như vậy cũng

không

tỉnh.

Nhìn vẻ mặt ngủ,

thật

sự

yên tĩnh, cái gì phiền lòng cũng

không

bận tâm. Nào có nửa điểm bộ dáng bị dọa sợ.

Lưu ma ma nhịn

không

được cười

một

cái, sau đó yên tâm mà xoay người rời

đi.

“ hầu hạ



nương

thật

tốt.”

“Dạ, ma ma

đi

thong thả.”

Khi Lưu ma ma trở lại Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Dặc còn

đang

xem thư, Lưu ma ma

không

dám quấy rầy, đứng ở bên ngoài bình phong

một

hồi lâu.

Ánh nến

trên

bàn phát ra những

âm

thanh

nhỏ. Nguyên nhân là tim đèn quá dài.

Tiêu Dặc bị

âm

thanh

thật

nhỏ

này kéo lực chú ý trở về,

hắn

buông thư, ngẩng đầu, hỏi: “Lưu ma ma

đã

trở lại?”

“Lão nô

đã

về.” Lưu ma ma từ sau bình phong

đi

ra.

“Như thế nào?” Tiêu Dặc tự mình cầm kéo, cắt tâm đèn nổi lên.

“Lão nô

đi

lúc,



nương

đã

ngủ. Lão nô cả gan vào trong nhìn,



nương có thể ngủ được,

trên

mặt

không

thấy

một

tia buồn. Nghĩ đến hôm nay cũng chưa chịu khổ sở gì.”

tay cầm kéo của Tiêu Dặc dừng

một

chút.

Trong đầu

hắn

không

tự giác

hiện

lên hình ảnh ngày ấy.

Hai cung nữ thất thanh xin tha, nàng cũng ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ kia,

không

sợ cũng

không

mừng, giống như trời sinh bị lấy

đi

cái cảm xúc, cho nên cảm giác so người khác chậm hơn.

Vừa nghĩ như thế, trong đầu

hắn

ngược lại có thể tự giác liên tưởng ra, bộ dáng nàng nằm ở

trêngiường nhắm mắt ngủ yên.

Tiêu Dặc buông kéo: “Trẫm

đã

biết, ma ma

đi

xuống nghỉ ngơi

đi.”

“Dạ.”

Lưu ma ma cúi đầu, trong lòng tự nhủ, ngày sau còn cần phải chú ý Yến Hỉ Đường nhiều.

****

Bởi vì ngày ấy

đi

Vĩnh An Cung, mấy ngày về sau, các cung nhân Yến Hỉ Đường đều cẩn thận che chở Dương

yêu

Nhi, sợ nàng lại khổ.

May mà Thái Hậu tựa hồ cũng

đã

quên nàng,

không

truyền nàng

đi

Vĩnh An Cung.

Chẳng qua là thời điểm bình tĩnh lại các cung nhân lại sầu lo chuyện khác.

Xuân Sa khó có thể mở miệng

nói: “Như thế nào, như thế nào

không

hề thấy Hoàng Thượng triệu kiến……”

Tiểu Toàn Tử làm tư thế "xuỵt"

nói

: “Ngươi và ta

nói

1 chút cũng liền thôi, cũng

không

thể để cho người khác nghe thấy được chúng ta nghị luận.”

Xuân Sa gật gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng thêm sầu lo, nàng đè thấp thanh

âm,

nói: “Chẳng lẽ, ngày ấy Hoàng Thượng tuyên triệu, chẳng qua là vì Thái Hậu có lệnh, cho nên mới thỉnh



nương

đi?

hiệngiờ Thái Hậu mặc kệ, Hoàng Thượng liền lạnh nhạt



nương……”

“không

đến mức đó, Lưu ma ma tự mình đưa



nương về, sau đó còn vạn phần dặn dò chúng ta phải cẩn thận hầu hạ



nương.



nương ở trong lòng Hoàng Thượng …… Có lẽ ít nhiều, cũng có 1 chút địa vị”

đang

nói

chuyện, nghe thấy gian ngoài cung nữ

nói: “Lưu ma ma hảo.”

Lưu ma ma lại tới nữa?

Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử liếc nhau, hai người đều hưng phấn

thật

sự, tự cho là đúng có chuyện tốt tới.

Xuân Sa nghênh đón

đi

ra ngoài, khom người

nói: “Ma ma.”

“Ta đến xem



nương.”

Nguyên nhân chỉ là đến nhìn xem. Trong lòng Xuân Sa thất vọng, nhưng

trên

mặt vẫn là hân hoan mà đem người nghênh đón

đi

vào: “Ma ma thỉnh.”

Bước vào bên trong cánh cửa, Lưu ma ma liền thấy Dương

yêu

Nhi.

Dương

yêu

Nhi lại có món đồ chơi mới, nàng ngồi ở ghế, dùng ngón tay

đi

miêu tả điêu khắc hoa văn của bàn bên, chậm rì, như là có thể miêu tả thiên hoang địa lão.

Lúc trước ở Dưỡng Tâm Điện, bởi vì đầu gối bị thương,

không

xuống đất được.

Lưu ma ma nhíu mày, hỏi Xuân Sa: “cô

nương cứ ngồi như vậy, chuyện khác cũng

không

làm sao?”

Xuân Sa ảm đạm mà lắc đầu: “cô

nương thích chơi như vậy, có đôi khi ngồi xuống là cả ngày.”

Lưu ma ma mày nhăn chặt hơn: “Như vậy cũng

không

được.”

Xuân Sa muốn

nói

lại thôi.

Tiểu Toàn Tử thấy thế, ở

một

bên

nói: “Lúc trước



nương vào ở Yến Hỉ Đường, Tần ma ma phân phó bọn nô tỳ, xem chừng



nương,

không

thể để nàng chạy loạn.”

Lưu ma ma trầm mặc

một

lát: “Ta biết rồi.”

Dứt lời, nàng liền xoay người

đi.

Lưu lại Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử hai mặt nhìn nhau, cũng

không

biết lời này

nói

ra, là

sẽ

chuyện tốt, hay

sẽ

là chuyện xấu.

Dương

yêu

Nhi hoàn toàn

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì, nàng có chút lười biếng mà gục

trên

bàn, cảm giác

không

thú vị.

Nàng

không

tự giác mà liếʍ liếʍ môi.

Còn muốn uống nước ngọt nha.

Nước ngọt uống ngon

thật.

Lưu ma ma vừa rời Yến Hỉ Đường, liền lập tức trở về Dưỡng Tâm Điện.

Tiêu Dặc ngồi ở giữa, đăng lôi kéo cây cung trong tay, tựa hồ nhìn

một

cái, cũng này kéo dây ra lớn nhất có thể chống được tình trạng gì, cả ngón tay bị dây cung siết tạo ra dấu vết cũng hoàn toàn

khôngđể ý.

“Lấy mũi tên tới.”

Triệu công công vội đưa mũi tên.

Chỉ thấy đối diện dựng căn cọc gỗ, ước chừng xa bảy tám trượng.

Tiêu Dặc liền tiện tay

một

kéo cung, lại tiện tay bắn tên, tên vũ bén nhọn xuyên thấu căn cọc gỗ, kẹt ở giữa, tiến

không

được lùi cũng

không

được.

Quá

không

thú vị.

Tiêu Dặc bỏ xuống cung tiễn.

“Mấy lão hồ ly còn chưa có động tĩnh?”

hắn

hỏi.

“An Dương Hầu phu nhân hôm nay tiến cung.” Triệu công công đáp.

“Xem ra là kìm chế

không

được.”

“Ai cũng

không

muốn bị bôi nhọ danh tiếng.” Triệu công công kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười khó coi, “Trông chừng là, muốn danh tiếng thanh cao.”

Lưu ma ma lúc này bưng chậu nước tiến vào, cho Tiêu Dặc rửa tay.

Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng

một

cái,

nói: “đi

Yến Hỉ Đường?”

Lưu ma ma gật đầu: “Lão nô

không

yên lòng, nghĩ hôm nay lại

đi

nhìn

một

cái, nếu

không

có việc gì, có thể yên tâm.”

“Sắc mặt mama là có chuyện?”

“không

phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay khi

đi, nhìn thấy Dương



nương ngơ ngác ngồi ở ghế, cũng

không

chơi với ai, cũng

không

đi

đâu

một

chút. Lão nô nghĩ chớ có đem nàng nghẹn hỏng rồi. Cung nữ hầu hạ bên người nàng mới

nói, nguyên nhận là Tần ma ma phân phó, các cung nhân xem chừng nàng,

không

cho nàng

đi

đâu”

“Chính xác là

không

phải chuyện lớn, nàng ở Dưỡng Tâm Điện về sau

đi

lại, mỗi lần đến đều mang theo cung nhân.”

“Dạ”

Tiêu Dặc dừng

một

chút,

nói: “Về sau việc này

nhỏ, ngươi có thể tự hành động,

không

cần báo với trẫm.”

“Dạ.” Lưu ma ma hào phóng đồng ý. Nàng nhìn Hoàng Thượng sinh ra, liền hầu hạ bên người, tất nhiên gánh nổi việc như vậy.

Vĩnh An Cung.

Thái Hậu đập bể chung trà trong tay.

“Đừng vội hơn nửa!” Nàng

âm

thanh lạnh lùng

nói: “Nàng Bất quá chỉ là



nương thôn dã, lại thô bỉ vụng về, làm thế nào có thể cử hành đại điển phong hậu? Chẳng lẽ muốn cho ta và hoàng gia trở thành người làm trò cười cho cả thiên hạ sao? Ai gia vì thân thể hoàng đế, mới kêu Lý Thiên Cát

đi

kiếm người tiến cung, lại đưa người đến Dưỡng Tâm Điện! Như thế, ai gia

đã

khoan dung độ lượng!”

“Nương nương……”

Thái Hậu liếc nàng,

nói: “Đại điển phong hậu, nàng cũng xứng?”

Nàng năm đó vì là phi tần, cũng

không

thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, cũng

không

có đại điển phong hậu.

một

kẻ ngốc như vậy, còn nghĩ

sẽ

đi

lướt qua nàng?

Thứ gì!