Chương 6

Tiểu thái giám duỗi tay muốn đem đồ ăn

trên

bưng cho Hạ Nguyệt. Dương

yêu

Nhi

không

chút nghĩ ngợi liền đứng lên, chụp tay tiểu thái giám.

Mọi người

không

khỏi đều nhìn về phía Dương

yêu

Nhi,

không

biết nàng muốn làm cái gì.

Trong mắt Hạ Nguyệt đều là vẻ chờ mong, cho rằng Dương

yêu

Nhi vì nàng cầu tình.

Tiêu Dặc ánh mắt cũng rơi

trên

người Dương

yêu

Nhi.

hắn

nhìn chằm chằm nàng, thần sắc

trên

mặt khó phân biệt hỉ nộ.

Dương

yêu

Nhi lại quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, nghiêng đầu hỏi: “không

ăn sao? Ăn ngon, ăn rất ngon.”

Tiêu Dặc ngẩn ra,

không

nói

chuyện.

“sẽ

đói.” Dương

yêu

Nhi

nhỏ

giọng

nói.

Đói là mùi vị rất khó chịu, nàng

một

mình ngồi ở trong viện, có đôi khi đói bụng, cũng chỉ có thể mà nhìn chim chóc ngoài tường. Trong bụng giống như là nuốt

một

cục hỏa vào, khó chịu cực kỳ.

“Trẫm

sẽ

không

đói.”

Dương

yêu

Nhi nghe vậy trợn tròn mắt,

không

quá có thể hiểu được, vì cái gì

hắn

sẽ

không

đói.

Trong nhà mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Sở dĩ Dương



nương cản tiểu thái giám lại, là còn nhớ Hoàng Thượng chưa dùng cơm canh đâu.

“Đem nàng mang

đi

ra ngoài dùng cơm.” Tiêu Dặc hạ lệnh

nói.

Lưu ma ma hiểu ý gật đầu, Dương



nương này xuất thân thôn dã, nhìn thấy 1 bàn cơm canh lãng phí cho

một

nha đầu

không

biết tốt xấu, chắc là

sẽ

đau lòng. Lưu ma ma cùng

một

ma ma khác liền đem Hạ Nguyệt kéo ra bên ngoài.

Hạ Nguyệt sợ tới mức kịch liệt giãy giụa, nàng

không

thể tin nổi mà nhìn Dương

yêu

Nhi.

thật

ra kẻ ngốc này cũng

không

phải vì nàng cầu tình!

Đâu thành ra như thế này?

không

,

không!

Kẻ ngốc này chẳng lẽ

không

có chút lòng thương hại sao?

Hạ Nguyệt kinh hoảng mà mở miệng, lúc này kêu đến càng thê thảm: “Hoàng Thượng……” Chỉ là mới vừa rồi phun ra hai chữ, miệng liền bị ngăn chặn, rồi sau đó cứ như vậy lặng yên

không

một

tiếng động mà lôi ra ngoài.

Tiểu thái giám lúc này mới cẩn thận thu thập đồ ăn

trên

bàn.

Dương

yêu

Nhi nhìn vài cái còn lưu luyến.

“Ngày mai

sẽ

còn có.” Tiêu Dặc

nói.

Dương

yêu

Nhi lúc này mới gật cằm.

Cung nữ bên cạnh thuận tay đưa lên

một

ly trà tiêu thực, cười

nói: “Thỉnh



nương dùng.”

Dương

yêu

Nhi tiếp nhận, chậm rì rì

một

ngụm tiếp

một

ngụm đều uống hết. Đúng là nửa điểm cũng

không

chịu lãng phí.

Mọi người nhìn thấy hành vi như vậy của nàng, cũng

không

dám

âm

thầm châm chọc nàng

khôngphóng khoáng, ngốc

thật

sự.

Có Mạn Hà, Hạ Nguyệt

đi

trước, bọn họ cũng hiểu được. Mặc kệ Dương



nương này là kẻ ngu dốt, vẫn là thông minh.

hiện

giờ nàng

đã

được đưa vào cung, chính là người của Hoàng Thượng. Nàng là chủ tử, bọn họ là nô bộc, nào có đạo lý nô bộc coi khinh, khinh nhục chủ tử?

Chỉ chốc lát sau Lưu ma ma

đã

trở lại, nàng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, liền đánh bạo, cười

nói: “cônương đầu gối có đau hay

không? Cần phải bôi thuốc?” ở đâu còn bộ dáng hung ác lạnh băng vừa rồi.

Dương

yêu

Nhi từ ghế

trên

đứng dậy, bản thân khom lưng xoa xoa đầu gối,

nói: “không

đau.”

Tiêu Dặc bỗng dưng nhớ tới, nàng bị Mạn Hà xô đẩy

trên

mặt đất, bộ dáng khóc đến nở hoa.

hắn

nói: “Cho nàng nhìn

một

cái.”

Lưu ma ma vội ngồi xổm xuống, vén làn váy của Dương

yêu

Nhi lên, lại chậm rãi cuốn ống quần lên.

Chân Dương

yêu

Nhi rất

nhỏ, ống quần dễ dàng liền cuốn tới đầu gối.

không

có quần áo bao trùm, Dương

yêu

Nhi cảm thấy có chút lạnh, nàng

không

tự giác mà rụt rụt chân.

Lưu ma ma kinh ngạc

nói: “Như thế nào bị thương lợi hại như vậy?” Đồng thời cầm cổ chân nàng,

không

cho nàng lùi về sau.

“Mau! Mau lấy thuốc tới!” Lưu ma ma cao giọng

nói.

Tiêu Dặc

không

khỏi nhìn theo.

Liền thấy đầu gối Dương

yêu

Nhi sưng tròn,

một

mảnh ứ động lớn, chính giữa còn phiếm tím, đại khái là tích chút máu bầm. Lại cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn thấy bầm tím

trên

đầu gối, xoay tròn, mang 1 chút tơ máu. Làn da nàng vốn là trắng, đầu gối

một

khối vết thương xanh tím như vậy, tự nhiên nhìn thấy giật mình!

Cung nhân đều

âm

thầm hít vào

một

hơi.

Mạn Hà rơi vào kết cục này, cũng

không

oan uổng.

“Lấy xạ hương tử kim cao tới.” Tiêu Dặc thanh

âm

vang lên.

Lưu ma ma kinh ngạc

một

cái chớp mắt, rồi sau đó mới đứng dậy, vội

đi

lấy.

Xạ hương tử kim cao

không

dễ có, chỉ có Hoàng Thượng, Thái Hậu mới có thể lấy dùng.

Lấy thuốc dán tới, hai tiểu cung nữ liền

đi

qua, quỳ

trên

mặt đất cẩn thận bôi thuốc cho Dương

yêu

Nhi, cẩn thận mà bôi qua

một

nén nhang.

Tiêu Dặc cũng

không

kiên nhẫn mà ngồi ở

trên

ghế, nhìn tiểu cung nữ bôi thuốc cho nàng.

Chỉ là thời gian trôi qua mau, ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề,

đã

là giờ Tuất.

“Hầu hạ



nương rửa mặt, nghỉ ở

trên

giường bên ngoài.”

“Dạ.”

Vừa mới dùng cơm canh, chân lại bị thương, hôm nay tất nhiên là

sẽ

không

có chuyện gì.

Các cung nhân dẫn Dương

yêu

Nhi

đi

gỡ búi tóc, thay quần áo.

Tiêu Dặc liền sai người châm đèn, bản thân ngồi ở bàn trước, cầm sách cổ lật xem. Dưới ánh nến, thân hình

hắn

chợt nhìn gầy, thái độ hoàn toàn

không

ốm yếu. Thân ảnh

hắn

phóng

trên

bình phong phía sau, càng giống như là mãnh thú ngủ đông.

……

Hôm sau, Vĩnh An Cung.

Thái Hậu dựa gối dựa phù dung,

trên

mặt

hiện

vài tia châm chọc, hỏi: “Hôm qua kẻ ngốc kia đưa đến Dưỡng Tâm Điện?”

“Bẩm Thái Hậu nương nương,

đã

đưa

đi.” Phía dưới Từ ma ma lên tiếng.

“ sau đó

thì

như thế nào? Hoàng đế có thẹn quá thành giận hay

không

đem người đuổi

đi?”

"Đưa

đi

từ hôm qua, đến sáng hôm sau, cũng chưa thấy đuổi

đi. Bất quá…… Dưỡng Tâm Điện phạt hai cung nữ.”

Thái Hậu nghe vậy, tức khắc cười lên tiếng: “Kéo

một

thân bệnh tật, đưa tới cửa 1 kẻ ngốc lại

khôngdám đẩy,

hắn

cũng cũng chỉ có thể như thế! Lại để cho

hắn, bỏ

đi. Thích đánh gϊếŧ ai đều được. Khi Tiên đế còn,

không

phải cũng như thế sao? Bất quá

không

chống nổi triều thần, quản

không

được hậu cung, nhiều lắm lấy cung nhân xả giận thôi.”

Từ ma ma liền cũng nở nụ cười theo

Dương

yêu

Nhi bên này đánh hơi hắt xì, nàng ôm lấy chăn, mờ mịt mà ngồi dậy, trong lúc nhất thời

không

biết bản thân ở nơi nào.

“cô

nương

đã

tỉnh.” Tiểu cung nữ cười tiến lên, lấy

đi

chăn trong lòng ngực nàng, sau đó cầm khăn cẩn thận cho nàng lau tay, lại lau mặt.

“cô

nương thức dậy muốn dùng cơm sao?” Tiểu cung nữ hỏi.

Ăn là đương nhiên muốn ăn.

Dương

yêu

Nhi

không

chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

“Nô tỳ kia hầu hạ



nương đứng dậy.” Tiểu cung nữ

nói.

Lưu ma ma

đi

vào,

nói: “Trước tiên bôi thuốc lần nữa rồi xuống đất.”

Tiểu cung nữ gật đầu,từ trong tay Lưu ma ma tiếp nhận xạ hương tử kim cao, sau đó vén ống quần Dương

yêu

Nhi lên, trước dùng khăn nóng đem tàn dư của thuốc dán lau khô, lại chậm rãi bôi thuốc.

Lúc này trong phòng

thật

sự

ấm áp, Dương

yêu

Nhi lại mới vừa tỉnh ngủ,

không

hề phòng bị, cho nên nàng hào phóng mà duỗi thẳng chân,

không

hề liều mạng rụt chân lại. Thời điểm tiểu cung nữ bôi thuốc, nàng cúi đầu nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, lắc lư.

Tiêu Dặc dùng bữa lúc sáng sớm,

hắn

từ trong phòng

đi

ra, vừa lúc thoáng nhìn thấy bộ dáng của Dương

yêu

Nhi ngồi ở

trên

giường.

Qua cả đêm, vết thương

trên

chân nàng ngược lại trở nên càng



ràng.

Nàng đầu gối có chút hơi sưng, máu bầm màu tím bao trùm hơn phân nửa diện tích, nhìn xem rất thê thảm.

Tiểu cung nữ sợ làm đau nàng, xuống tay cực

nhẹ. Nhưng là như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau.

Bản thân nàng còn chưa phát giác ra.

Nàng còn ngoắc ngoắc đầu ngón chân, chính mình nhìn chằm chằm nhìn đến xuất thần.

Có lẽ nguyên nhân chính là vì tâm trí nàng

không

được đầy đủ, cho nên tuy rằng xuất thân hương dã, nhưng hẳn là

không

có làm nhiều việc. Ánh mắt Tiêu Dặc dừng ở

trên

chân nàng.

Chân nàng

không

lớn, đầu ngón chân so với người thường càng đẹp mắt, làn da càng non mịn, càng xinh đẹp.

Nàng để chân bên ngoài cũng rất đẹp.

Tinh tế, nhưng lại

không

gầy gò, hẳn là

không

thường

đi

ra ngoài, cho nên dưỡng chút thịt.

Nhưng cũng đúng là bởi vì chân nàng đẹp như vậy. Vết thương ở đầu gối mới càng làm người ta cảm thấy khó có thể tha thứ.

……

Tiểu cung nữ bôi xong dược đứng dậy, quay đầu nhìn lên, mới phát

hiện

Hoàng Thượng đứng ở phía sau.

Nàng sợ tới mức vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nô tỳ

không

biết Hoàng Thượng ở phía sau, thỉnh Hoàng Thượng tha tội.”

Đám người Lưu ma ma cũng mới chú ý tới

sự

tồn tại của Tiêu Dặc, quỳ xuống đất hành lễ.

Tiêu Dặc vẫy vẫy tay, cũng

không

có ý tứ muốn truy cứu.

Tiểu cung nữ thấy thế, lập tức

nhẹ

nhàng thở ra. Nàng vội quay đầu xem Dương



nương, lại thấy Dương



nương còn ngồi ngay ngắn ở

trên

giường,

không

hề có ý định muốn đứng dậy.

Tiêu Dặc thần sắc nhàn nhạt,

nói: “Ống quần.”

Dương

yêu

Nhi ống quần kéo lên chưa có buông xuống.

Tiểu cung nữ cuống quít cúi đầu, duỗi tay xõa ống quần Dương

yêu

Nhi.

“Nàng

không

muốn

đi, liền đem cơm canh vào đây.” Tiêu Dặc lại

nói.

“Dạ”

Tiêu Dặc trong đầu lại vẫn là đầu gối của nàng xanh tím.

hắn

nhìn về phía Lưu ma ma, hỏi: “Thuốc này

không

hiệu quả?”

Lưu ma ma cười

một

cái,

nói: “Hoàng Thượng, là như vầy. Bình thường bị thương, chỗ bị thương ngày thứ hai thoạt nhìn là thời điểm đáng sợ nhất. Lúc này, nên đỡ

một

ít.”

Tiêu Dặc gật đầu,

không

hề hỏi nữa.

Lưu ma ma chần chờ

một

chút, hỏi: “Chẳng qua là



nương bị thương, hôm nay có đưa



nương quay về Yến Hỉ Đường?”

“Dưỡng hai ngày lại đưa trở về.”

“Dạ.”

Vì thế Dương

yêu

Nhi liền như vậy ở Dưỡng Tâm Điện liền ở

trên

giường gỗ tử đàn khắc hoa sơn tâm của Hàm Xuân phòng.

Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon đưa đến trước mặt nàng, chờ rửa mặt chải đầu, cũng có các cung nữ bận việc. Dương

yêu

Nhi tự nhiên thanh thản

thật

sự. Chỉ là ở nơi này ngày đầu,

không

nhìn thấy chim chóc.

Trong lúc nhất thời, Dương

yêu

Nhi cũng

không

biết được tìm thú vui ở đâu.

Cũng chỉ có thời điểm thấy Tiêu Dặc, hai mắt nàng mới sáng ngời, nhìn chằm chằm Tiêu Dặc

khôngchớp mắt.

Mấy cung nhân

âm

thầm cười,

nói,



nương thích Hoàng Thượng thích cực kỳ.

Chẳng qua là lời này, bọn họ

không

dám

nói

trước mặt, sợ làm chủ tử tức giận, rơi vào kết cục của Mạn Hà.

Bên này Dưỡng Tâm Điện

không

khí rất tốt.

Bên kia Yến Hỉ Đường, Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử gấp đến độ ăn cũng ăn

không

ngon, ngủ cũng ngủ

không

tốt.

“Thế nào còn chưa thấy



nương trở về? Hạ Nguyệt cũng

không

thấy trở về. Tất cả

không

phải là……” Xuân Sa sắc mặt trắng bệch, run run

nói: “Đều bị xử lý

đi?”

Tiểu Toàn Tử vẻ mặt đau khổ,

nói: “Ngày ấy

không

nên để Hạ Nguyệt tỷ tỷ

đi, nàng kia há mồm, chỉ

không

biết khi nào chọc giận thánh thượng.”

Xuân Sa

thật

sự

nhịn

không

được, liền

đi

tìm Tần ma ma hỏi thăm.

“cô

nương khi nào trở về? Chúng ta cũng chuẩn bị chút, miễn cho đến lúc đó tay chân luống cuống.”

Tần ma ma lạnh mặt, quái gở

nói: " chờ xem!”

Xuân Sa

không

hỏi được

sự

thật,

đi

đường đều hoảng hốt.

……

Như thế

đã

qua bốn ngày.

Đầu gối Dương

yêu

Nhi

đã

rất tốt, màu tím máu bầm biến mất sạch

sẽ, chỉ có

một

chút dấu vết còn lưu lại.

Rốt cuộc là có thể

đi

bộ rồi.

Ngày này, Tiêu Dặc trở lại phòng Hàm Xuân, nhìn thấy hai tiểu cung nữ nâng Dương

yêu

Nhi

đi

bộ.

Tiêu Dặc kinh ngạc

nói: “Có thể

đi

bộ?”

“Hồi Hoàng Thượng,



nương có thể

đi

rồi.” Tiểu cung nữ theo tiếng.

“Vậy liền đưa trở về

đi.”

hắn

có thói quen ở

một

mình

đã

lâu, có 1



nương ở đây, tóm lại

không

quen.

Tác giả có lời muốn

nói:

yêu

Nhi

đi

rồi còn

sẽ

trở về.

hiện

tại tiểu hoàng đế còn

không

có nhanh như vậy thích

yêu

Nhi