Chương 59

Vì chơi thả diều lâu quá, kết quả là dù

đã

muộn hơn nửa ngày so với bình thường, nhưng Dương

yêu

Nhi vẫn lười nhác nằm ở trong ổ chăn

không

chịu rời giường.

Lưu ma ma cũng

không

thúc giục nàng, hầu hạ nàng rửa mặt xong, liền để Liên Quế bưng thức ăn tới bên cạnh giường đút nàng ăn.

Cứ như vậy mà dùng cơm xong, nàng lại xoa bóp tay chân cho Dương

yêu

Nhi, lại đem người nhét trở vào trong chăn.

“cô

nương ngủ thêm

một

lát nữa

đi.” Lưu ma ma vỗ

nhẹ

lưng nàng, giống như

đang

dỗ nàng ngủ vậy.

Dương

yêu

Nhi chậm rãi ngáp

một

cái, ngón tay nắm góc chăn, lại nhắm mắt lại. Theo bản năng, nàng giống như lại trở về trong sân

nhỏ

lúc trước.

Trong sân cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp, tiếng ho có đôi khi nặng nề, có đôi khi lại giống như là

đang



một

đôi tay giữ chặt, rất là khổ sở.

Sắc trời dần dần tối.

Nàng vô cùng đói bụng, đành phải xoa bụng hết lần này cho tới lần khác, giống như làm như vậy

thì

sẽ

no.

không

biết qua bao lâu, khóa treo

trên

cửa mới động đậy, cửa viện bị người từ bên ngoài mở ra. Gương mặt nương tái nhợt mà mệt mỏi, nàng vội vàng

đi

vào phòng bếp.

Dương

yêu

Nhi nhúc nhích chóp mũi.

Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng nương tới tới lui lui,

một

lát

thì

bưng chén vào nhà cho cha,

một

lát

thì

bưng chén cho đệ đệ. Trong tay đệ đệ cầm

một

quyển sách rách nát. Nàng mơ hồ nhớ

rõ,

hắn

nói

với nàng, cái này là do nhặt ở bên ngoài. Ở bên

trên

có vẽ tranh, ở dưới ánh nắng yếu ớt vô cùng sống động.

Nàng nhìn nhìn tranh, lại sờ sờ bụng.

Nàng

thật

sự

rất đói.

Nếu như lúc này có thịt cá để ăn

thì

thật

tốt.

Nàng ngẩn ra.

Nhưng mình

không

có thịt cá, nàng nghĩ.

Nàng rất đói, chỉ có cỏ

trên

mặt đất có thể kéo ra được, nhét vào trong miệng, cắn cắn, vị nước đắng của cỏ tràn vào miệng, nàng liền cảm thấy

không

đói bụng lắm.

Mình

không

có cá.

Nàng nghĩ, ngơ ngác duỗi tay nắm lấy cỏ.

Nương lại

đi

tới trước mặt nàng.

Nương bưng cháo cho nàng uống, sau đó nương lại nâng mặt nàng, vẽ mày tô son cho nàng,

nói

với nàng: “yêu

Nhi có muốn ăn gà vịt thịt cá

không?

yêu

Nhi có muốn được mặc gấm vóc lụa là

không? Nương đưa con

đi

đến chỗ ăn sung mặc sướиɠ…… Được

không?”

Trước mắt nàng là

một

mảng đen tối.

Tiếng của nương ngày càng xa dần, viện

nhỏ

đen như mực cũng dường như biến thành cái hố đen kịt.

Nàng giơ tay múa may

một

chút, lại phát

hiện

mình vén

một

tấm màn lên.

Phía sau đột nhiên có người dùng sức đẩy nàng

một

cái,

âm

thanh lạnh lùng

nói: “Dương



nương nhìn thấy Hoàng Thượng, chẳng lẽ

không

biết hành lễ?”

Dương

yêu

Nhi lờ mờ bò dậy, vành mắt phủ đầy nước mắt.

“cô

nương.”

“cô

nương!”

“cô

nương mau tỉnh lại.”

Dương

yêu

Nhi chậm chạp chớp mắt, mới phát giác

không

biết từ lúc nào mình

đã

từ nằm ngửa biến thành nằm sấp.

thì

ra là vì như thế này. Dương

yêu

Nhi nắm tay lại đấm đấm ngực.

Cho nên mới thấy khó chịu.

Nàng nghĩ thầm.

Lưu ma ma đỡ nàng ngồi dậy.

Dương

yêu

Nhi lúc này mới phát giác tất cả đèn dầu trong phòng đều đốt sáng.

không

chỉ trong phòng mà bên ngoài cũng vậy. Khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể bóng người lui tới bên ngoài thông qua giấy cửa sổ.

“Đói bụng.” Dương

yêu

Nhi

nói.

Lưu ma ma cười

nói: “cô

nương muốn ăn cái gì? Bây giờ còn có thể ăn

một

chút.”

“Gà, vịt, cá, thịt……” Nàng

nói

từng chữ từng chữ

một.

“Được, lão nô bây giờ liền sai người mang lên.”

Ánh mắt Dương

yêu

Nhi có chút mờ mịt: “…… Ta có gà vịt thịt cá.”

Lưu ma ma nghe vậy, cười

nói: “Đừng

nói

là gà vịt thịt cá, cho dù



nương muốn ăn gan rồng tủy phượng cũng được?”

Liên Quế ở

một

bên cũng cười, nàng chỉ huy

một

tiểu cung nữ khác,

nói: “Hầu hạ



nương đứng dậy rửa mặt, mang y phục ra đây.”

Cửa phòng mở rộng.

Có mấy nữ quan

thật

cẩn thận nâng lễ phục

đi

vào.

Là kiện y phục Dương

yêu

Nhi nhìn thấy hai ngày trước, bên ngoài kim quang lấp lánh, vô cùng xinh đẹp bắt mắt.

Dương

yêu

Nhi nhìn chằm chằm lễ phục, ngơ ngác

nói

từng chữ

một

hỏi: “Gấm, vóc, lụa, là cũng có?”

“Có.”

Nữ quan chỉ bộ lễ phục kia

nói: “cô

nương, hoa văn thêu

trên

này, là do hơn

một

trăm nữ thợ, cùng nhau thêu. Mất gần

một

tháng mới hoàn thành. Làm sao có thể chỉ đơn giản là lăng la tơ lụa được?”

Dương

yêu

Nhi: “A.”

thì

ra nàng đều có hết.

Nàng có thịt cá.

Cũng có y phục xinh đẹp.

Nàng

đã

rất lâu rồi

không

có trải qua cảm giác bị đói bụng.

Vị nước cỏ như thế nào cũng sắp

không

nhớ nổi nữa.

Dương

yêu

Nhi liếʍ môi dưới, lúc này hạ có nhân bưng đồ ăn trình lên. Bọn họ bày từng món từng món lên bàn, Liên Quế dìu Dương

yêu

Nhi

đi

qua,

nhỏ

giọng

nói

với nàng: “cô

nương

không

nên ăn nhiều, lát nữa

nói

không

chừng

sẽ

không

cơ hội

đi

ngoài,

sẽ

rất khó chịu.”

Dương

yêu

Nhi hiểu ý của nàng, vì thế mà do do dự dự buông đũa xuống.

Lúc trước nàng cũng là như vậy,

một

ngày nàng chỉ có thể ăn

một

bữa. Bởi vì nương

nói, nàng quá ngu ngốc, buổi sáng ăn cơm canh,

sẽ

làm bẩn quần,

không

có người thu dọn cho nàng,

sẽ

thối.

Lưu ma ma

nói: “Ngược lại cũng

không

cần kiêng kị cài này,



nương bây giờ ăn nhiều

một

chút, trước khi ra cửa

thì

đi

nhà xí, vậy là được.”

Liên Quế nghĩ nghĩ cũng phải.

Người khác đại hôn, nhất định ngay cả

một

ngụm cơm

không

dám ăn,

một

ngụm nước cũng

không

dám uống, chỉ sợ

sẽ

gây ra chuyện cười gì đó.

Nhưng Hoàng Thượng sớm

đã

nói

qua, cứ ăn như thường là được, đừng để nàng đói bụng.

Bọn họ tất nhiên

sẽ

không

hạn chế



nương.

Bọn họ hầu hạ Dương

yêu

Nhi ngồi xuống dùng cơm, Dương

yêu

Nhi cuối cùng cũng

không

ăn mấy miếng.

Nàng cầm chén trà,

một

bên uống trà nóng,

một

bên

nhỏ

giọng hỏi: “Ra cửa sao?”

“Đúng vậy,



nương hôm nay

sẽ

ra cửa.”

“Ra cửa…… Làm cái gì?”

Lưu ma ma cùng Liên Quế liếc nhau,

không

hẹn mà cùng cười

nói: “Là ra cửa để thành thân!”

Dương

yêu

Nhi chợt trừng lớn mắt.

Nàng mơ mơ màng màng, còn chưa biết hôm nay phải làm cái gì.

“cô

nương

không

phải sáng sớm

đã

chờ rồi sao?” Lưu ma ma cười

nói.

Tay cầm chén trà của Dương

yêu

Nhi nhất thời siết chặt, nàng cứng đờ ngồi ở đó, giống như ngày đó, khi Lưu ma ma vén màn lên, liền thấy nàng nằm ở

trên

giường, thẳng tắp.

“cô

nương dùng xong rồi?” Liên Quế hỏi.

Dương

yêu

Nhi còn

đang

trong trạng thái chấn kinh, ngay cả gật đầu cũng

không

có.

Liên Quế cũng

không

hỏi nhiều, chỉ mang trà súc miệng tới, còn để Dương

yêu

Nhi ngậm hai viên kẹo hoa, ngậm

một

lát, sau đó lại kêu nàng nhổ ra.

Lưu ma ma

nhẹ

nhàng vuốt ve lưng Dương

yêu

Nhi: “cô

nương đừng sợ. Là do chúng ta dọa



nương sợ. Thành thân là chuyện tốt,



nương đừng sợ……”

Dương

yêu

Nhi trong đầu nhất thời xuất

hiện

rất nhiều ý nghĩ, nhưng nàng

một

cái cũng

không

bắt được.

Nàng chỉ mờ mịt nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn kia, sau đó lại được tiểu cung nữ đỡ đứng dậy, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

trên

bàn trang điểm

đã

bày đầy son phấn, trang sức các loại.

Lúc này có

một

phụ nhân vào cửa, khom mình hành lễ,

nói: “cô

nương, nô gia tới se mặt* cho



nương.”

* Se mặt: là dùng chỉ mỏng se

đi

lông tơ

trên

mặt tân nương, làm gương mặt trở nên láng mịn.

Phụ nhân kia vừa dứt lời, liền

đi

tới bên bàn trang điểm, lấy

một

sợi tơ ra.

Nàng cẩn thận nâng mặt Dương

yêu

Nhi lên, sau đó

nhẹ

nhàng hít vào

một

hơi, nín thở, sau đó càng thêm cẩn thận dùng sợi tơ kia se mặt.

Dương

yêu

Nhi ngửa mặt chịu đựng.

Lưu ma ma vỗ vỗ mu bàn tay nàng,

nói: “Se mặt rồi mới có thể được coi là phụ nhân

đã

gả

đi. Cái này

một

lát nữa

sẽ

tốt,



nương nếu như sợ đau,

thì

véo lão nô cùng Liên Quế, như vậy

sẽ

không

cảm thấy đau nữa.”

Dương

yêu

Nhi cả người cứng đờ, chỉ đờ người mà chịu đựng.

Phụ nhân kia động tác cũng rất nhanh, nàng thu sợi tơ về, dùng khăn

đã

tẩm qua nước lạnh lau mặt cho Dương

yêu

Nhi. Vì sợ làm bị thương gương mặt nên động tác của nàng rất

nhẹ

nhàng.

Chờ mặt

đã

được lau khô.

Dương

yêu

Nhi mới mở mắt ra.

Mọi người nhìn lên, lập tức hoảng sợ.

Dương

yêu

Nhi hai mắt phủ đầy nước, nước mắt muốn rơi lại

không

rơi,

một

màn như vậy khiến tất cả lòng mọi người ở đây đồng loạt đều khẩn trương.

Chỉ

một

lát sau, gương mặt nàng ngày càng đỏ hơn,

một

tảng lớn lại thêm

một

tảng lớn.

Lưu ma ma cùng Liên Quế đều bị dọa sợ, phụ nhân kia còn sợ tới mức sắc mặt cũng trắng bệch.

“Cái này…… Mặt



nương chắc là rất đau?” Phụ nhân hỏi.

Lưu ma ma vươn tay sờ

một

cái, gò má Dương

yêu

Nhi cũng hơi hơi nóng. Vì thế nàng vội cho người

đi

lấy băng tới.

Cái này nếu như

không

đắp

một

chút,

thì

sẽ

thành bộ dáng gì đây?



nương khó chịu

không

nói, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ lên, Hoàng Thượng cũng

sẽ

tức giận.

Tiểu cung nữ chải tóc lên cho Dương

yêu

Nhi, Liên Quế liền dùng khăn lót bọc băng lại, đắp cho Dương

yêu

Nhi, làm như vậy

sẽ

tránh việc nàng bị thương do quá lạnh.

Bởi vì tóc

đã

được chải lên, nên phụ nhân bên này mới nhìn thấy Dương

yêu

Nhi

không

có lỗ tai.

Cái này làm sao đeo hoa tai đây?

Phụ nhân do dự

một

phen, cuối cũng cũng

không

dám

nói

xỏ lỗ tai cho



nương. Nàng sợ nếu lại mắc thêm sai lầm, cái mạng này của nàng có thể giữ được hay

không

cũng rất khó

nói.

Chờ sau khi luống cuống tay chân đắp mặt cho Dương

yêu

Nhi xong.

Dương

yêu

Nhi lại đoan chính ngồi đó, nhìn vào trong gương, da mặt nàng dường như càng thêm nõn nà.

Mọi người

không

dám chậm trễ nữa, vội hầu hạ nàng thay từng lớp y phục, sau đó bắt đầu trang điểm cho nàng.

Phụ nhân

một

bên chải tóc cho nàng,

một

bên ngâm xướng.

Dương

yêu

Nhi nghe

không

hiểu lắm, nhưng nàng cảm thấy rất dễ nghe.

Thành thân đều phải như vậy sao?

Chải tóc, lại búi cao lên, búi thành búi tóc của phụ nhân.

Sau đó lại cài thêm trang sức lên tóc.

Đám người nâng mũ phượng ra tới, Dương

yêu

Nhi

đã

sắp nằm ra bàn.

Nàng bị đè tới mức

không

thẳng eo được nữa.

Dương

yêu

Nhi nặng nề thở dài.

Phía sau cũng có người buồn rầu nhìn chằm chằm lỗ tai của nàng: “Làm sao bây giờ?



nương

không

có lỗ tai, nhưng cũng

không

thể

không

đeo hoa tai mà? Như vậy

sẽ

không

hay.”

“Đúng vậy, đôi hoa tai này là do Lễ Bộ đặc biệt đánh chế.”

“Ma ma,

không

thể trì hoãn nữa.” Liên Quế nhíu mày

nói.

Lưu ma ma cũng cau mày, nàng cầm đôi hoa tai lên, ở bên tai Dương

yêu

Nhi khoa tay múa chân

một

chút. Rốt cuộc vẫn

không

nỡ xuống tay, sợ lại nhìn thấy Dương

yêu

Nhi hai mắt đẫm lệ.

Nếu

thật

sự

làm như vậy, lòng nàng chắc

sẽ

nát mất.

Lưu ma ma đem hoa tai thả lại

trên

bàn.

Dương

yêu

Nhi lại bị đôi hoa tai kia hấp dẫn ánh mắt, nàng duỗi tay khảy hai cái, vì thế Lưu ma ma dứt khoát đem đôi hoa tai kia nhét vào lòng bàn tay nàng,

nói

nàng cầm, sau lại

nói: “Đỡ



nương đứng dậy!”

Các cung nữ vội đỡ người đứng dậy.

Dương

yêu

Nhi thân hình mảnh khảnh

đi

nghiêng ngả lảo đảo, gần như là mềm mại dựa lên người Lưu ma ma.

Nhóm nữ quan cố hết sức đội mũ phượng lên cho nàng.

Lưu ma ma sốt ruột

nói: “Nhưng mà

đã

quyết định người cõng



nương ra cửa chưa?”