Chương 44

Lại có

một

đoàn người nữa tới Nhàn Vân Lâu, những người này mặc áo đen, bên hông đeo đao.

Giống quan gia. Mà còn

không

phải là quan gia bình thường.

Chưởng quầy đáy lòng rùng mình, tự mình nghênh đón, người cầm đầu thân hình cao lớn, mắt sáng như đuốc.

hắn

đè bả vai chưởng quầy lại, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có

một



nương đến đây, muốn lấy gian phòng của Mạnh Hoằng, nàng bây giờ

đang

ở đâu?”

Lòng của chưởng quầy run run.

Đầu tiên là Mạnh Hoằng, sau lại có nhóm người này,



nương kia rốt cuộc là phạm phải đại tội gì,

đang

êm đẹp

không

ngốc tại nhà mình, lại chạy đến Nhàn Vân Lâu của

hắn

làm cái gì?

Chưởng quầy chỉ chỉ

trên

lầu: “Ngài nếu muốn tìm người, ta liền để tiểu nhị dẫn ngài

đi.”

Nam tử

nói: “trên

lầu còn phòng trống sao?”

Chưởng quầy rất muốn

nói

không

có, nhưng lúc này dù có người ta có cứng rắn hơn nữa cũng phải tìm cách, vì thế

hắn

nói: “Có, ngài

đi

theo ta.”

Trong lâu này luôn có mấy chỗ như vậy, giống như gian phòng của Mạnh Hoằng, là đặc biệt để lại cho

một

ít khách nhân cố định, ra tay hào phóng, địa vị

không

thấp.

hiện

tại liền bị chưởng quầy mời

đi

ra ngoài.

Những người này liền cứ như vậy ngồi ở lầu hai.

Chưởng quầy khom người cáo lui, vừa nhấc đầu, trong chớp mắt, dường như nhìn thấy đao đối phương đeo bên hông,

trên

chuôi đao giống như còn dính vết máu. Tâm chưởng quầy run lên, cúi đầu lui xuống.

Chờ chưởng quầy

đi

xa.

Bọn họ mới lên tiếng

nói: “cô

nương Lý gia này mưu kế cũng

thật

nhiều,

một

chiêu

không

thành lại tới

một

chiêu khác.”

Người cầm đầu rũ mắt nhìn chằm chằm đao bên hông, lạnh lùng

nói: “Bất kể nàng có thủ đoạn gì, kết cục cũng đều

đã

định tốt rồi.”

Người còn lại cũng lạnh giọng cười

nói: “Làm chủ tử tức giận,

không

biết sống chết.”

Bên này Dương

yêu

Nhi mới vừa đem thịt cá hoa quế cắn vào trong miệng, cửa liền bị người gõ vang lên, người bên ngoài gọi: “Dương



nương.”

Dương

yêu

Nhi tất nhiên là

không

thèm để ý, còn cầm đũa, tiếp tục gắp đồ ăn cho mình.

Đũa nàng vừa động, ngược lại gắp lấy

một

miếng thịt vịt tương.

Lúc này tiếng đập cửa càng kịch liệt.

Người ngoài cửa

nói: “Dương



nương, gặp nhau tức là có duyên,

không

bằng chúng ta cùng nhau dùng cơm?”

Dương

yêu

Nhi tay vừa trợt, thịt vịt tương liền rơi xuống, ở

trên

mặt bàn. Dương

yêu

Nhi muốn gắp lên, nhưng lại

không

dám gắp. Là Xuân Sa, hay là Hoàng Thượng hoặc là ma ma, cùng nàng

nói

qua, rớt,

không

thể nhặt lại.

Dương

yêu

Nhi mặt mày tươi sáng, nhất thời lại ảm đạm xuống.

Lưu ma ma thấy thế, nhướng mày, đứng dậy mở cửa ra, bộ dạng nàng lạnh mặt vô cùng dọa người, nha hoàn bên ngoài liền bị nàng dọa lui lại mấy bước.

Vẫn là Lý Nguyên tiến lên

một

bước, nàng tháo mũ sa xuống, khẽ cười

nói: “Mấy ngày trước còn muốn tạ lỗi với



nương, lại

không

nghĩ tới hôm nay lại gặp.”

Lưu ma ma lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như

đang

nhìn

một

người chết.

Ánh mắt như vậy làm Lý Nguyên cảm thấy cả người

không

khoẻ.

Nàng đành phải lướt qua Lưu ma ma, nhìn về phía Dương

yêu

Nhi

đang

ngồi ngay ngắn bên trong.

Nàng lại lộ ra

một

chút tươi cười,

nói: “cô

nương, ta có thể

đi

vào sao?”

Dương

yêu

Nhi

đang

đắm chìm trong

sự

thương tiếc nhìn miếng vịt tương bị rớt kia, làm sao có thể để ý tới Lý Nguyên, nàng mím môi

thật

chặt, mím thành

một

hình dạng xinh đẹp, nhưng lại là

không

thấy mở miệng

nói

chuyện.

Lý Nguyên trong lòng cũng bực.

Thầm

nói

ngươi chẳng quả là dựa vào thế lực của Mạnh Hoằng, nhưng hôm nay Mạnh Hoằng còn chưa có vào triều làm quan đâu,

nói

cho cùng cũng

không

tính là

một

nhân vật lợi hại gì, ngươi trái lại tự mình cho là đương nhiên,

thật

cho là lợi hại!

Lý Nguyên nhìn xung quanh

một

vòng.

Trừ bỏ Dương



nương, còn có tỷ muội Lý Hương Điệp. Nàng cùng các nàng ai cũng

không

ưa ai, cùng các nàng

nói

chuyện cũng hơn phân nửa là tốn công vô ích.

Lý Nguyên liền dứt khoát lạnh mặt, lại

không

tiếp tục che dấu,

nói: “Ta

thật

tâm muốn xin lỗi cùng



nương,



nương lại cự ta ngoài cửa, cái này chính là lễ giáo trong nhà



nương sao?”

Lưu ma ma nhất thời tức giận vô cùng.



nương lúc trước lớn lên ở hương dã, bị nhốt ở trong viện,

không

có ai dạy nàng.

hiện

tại chính là Hoàng Thượng từng chút

một

dạy cho nàng, lời này chẳng phải là

đang

nói, Hoàng Thượng cũng

không

có giáo dưỡng sao?

Lưu ma ma cười lạnh

nói: “Ngươi

thật

to gan, nhanh chóng cút ngay, chớ có lại đến trước mặt làm



nương chướng mắt.”

Giọng vừa dứt, mấy cung nữ

đi

theo ở trong phòng

đã

lặng lẽ nắm cổ tay áo.

Các nàng

đã

bị đổi đến bên người Dương

yêu

Nhi, làm sao chỉ đơn giản như vậy?

Nhưng Lý Nguyên làm sao biết được chuyện này? Những người này dừng ở trong mắt nàng, cũng chỉ là những nha hoàn bình thường mà thôi.

Nàng đảo qua bọn họ,

nói: “Ta

đã

biết thân phận của Dương



nương, Dương



nương nếu muốn mượn chuyện này tới áp ta, e là

không

thành.”

Lưu ma ma thần sắc quái dị nhìn nàng.

đã

biết, còn dám làm bậy?

Lý Nguyên này chẳng lẽ là muốn cá chết lưới rách?

Lưu ma ma thần sắc lạnh lẽo,

đang

định hạ lệnh, lại nghe thấy Lý Nguyên nhàn nhạt

nói: “Ngươi cùng trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng quan hệ cực kỳ thân mật đúng

không?

hắn

ngay cả gian phòng này cũng cho ngươi. Hạ nhân ở Dương trạch cũng là

hắn

mua? Nhưng mà Dương



nương, ngươi cần phải



ràng, ngươi

không

có gia tộc làm chỗ dựa, liền tính là

hắn

sủng ngươi đến mức này, tương lai cũng

sẽ

không

cưới ngươi vào cửa……



nương cần gì phải ỷ vào phần sủng ái này, liền

không

đem người khác để vào mắt chứ?



nương hôm nay giúp ta, ngày sau, ta tất nhiên

sẽ

ghi nhớ ân tình của



nương …… Đợi khi Mạnh công tử thành hôn, ngươi nếu

không

có chỗ

đi, ta còn có thể giúp ngươi.”

Lời

nói

này, xem ra là Lý Nguyên,

thật

sự

là vừa đe dọa cũng vừa dụ dỗ, biết lấy lí lẽ tình cảm lay động, rất vô cùng thích hợp!

Nhưng người đối diện

thì

sao?

Sắc mặt lão ma ma kia xanh mét.

Sắc mặt tỷ muội Lý Hương Điệp cũng

âm

trầm.

Nhìn qua

một

vòng, thế nhưng chỉ có vị Dương



nương kia, thần sắc vẫn như cũ.

Ngược lại là

một

người trầm ổn.

Lý Nguyên đáy lòng

một

bên bội phục,

một

bên lại ghen ghét.

Nàng

đang

định mở miệng

một

lần nữa, lại nghe thấy phía sau có người tức giận

nói: “Lý Tứ



nương cần gì phải mang tiếng người xấu? Ta sao dám dựa vào Dương



nương? Ta cùng với Dương



nương chẳng qua là sơ giao, tới trong miệng Lý Tứ ngươi, như thế nào liền biến thành quan hệ tình nhân?”

Lý Nguyên mặt cả kinh, quay đầu nhìn.

Mạnh Hoằng đứng ở nơi đó, sắc mặt xanh mét, phản ứng cực kỳ kịch liệt,

nói

là tức sùi bọt mép cũng

không

quá.

Lưu ma ma nghe xong lời này, thần sắc mới đẹp hơn

một

chút.

Chỉ cần dựa vào lời

nói

vừa rồi của Lý Nguyên, lột da nàng cùng Mạnh Hoằng kia cũng coi là

nhẹ!

Lý Nguyên lại

nói: “Mạnh công tử cần gì phải giấu ta?”

Mạnh Hoằng từ trước đến nay đều

nói

chuyện quy củ, cùng nữ hài tử Mạnh gia

hắn

hoàn toàn bất đồng,

hắn

cũng thường duy trì tác phong văn nhân nho nhã, cũng

không

tùy tiện nổi giận với người khác. Giờ phút này lại lạnh giọng đánh gãy Lý Nguyên,

nói: “Lý Tứ! Ngươi chớ có khinh người quá đáng! Nếu là lại hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta ra tay

không

lưu tình……”

Lưu ma ma cũng cười lạnh lên tiếng,

nói: “Lý



nương, ngươi nhìn sai rồi. Lý



nương chẳng lẽ

không

nhớ



ta là ai sao? Sao lại đem ta

nói

thành là hạ nhân do Mạnh công tử mua?”

Ngày đó Lý Nguyên tiến cung, Lưu ma ma cũng ở đó.

Chỉ là nàng vì bày tỏ quy củ, liền vẫn luôn cúi đầu

nói

chuyện, lúc sau lại ngước lên

một

chút, cũng cũng chỉ là hơi hơi ngẩng đầu, quan sát phía sau màn kia.

Nàng cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Lưu ma ma.

Nhưng vừa được Lưu ma ma nhắc nhở như vậy, trong lòng nàng cũng mơ hồ

hiện

lên cái gì, chỉ là thủy chung vẫn

không

nắm

không

được.

Nàng mím môi nhíu mày.

Chẳng lẽ

thật

là nàng

đã

đoán sai?

Dương



nương

thật

sự

không

phải là tình nhân của Mạnh Hoằng? Vậy Mạnh Hoằng vì sao lại nhường gian phòng cho nàng?

đang

nói

chuyện, cửa cách vách mở ra.

Gã sai vặt

đi

ra, trách mắng: “Ầm ĩ cái gì? Quấy rầy đến công tử nhà ta có biết

không?” Tiếng gã sai vặt

nói

tới đây, liền đột nhiên im bặt.

hắn

kinh ngạc nhìn Lý Nguyên,

nói: “Lý, Lý Tứ



nương……” Hiển nhiên là lúc trước khi

đi

theo bên người Tiêu Quang Hòa,

đã

gặp qua Lý Nguyên, hơn nữa còn nhớ rất kỹ vị này mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành này.

Người bên trong nghe thấy tiếng của gã sai vặt, cũng

đi

ra theo.

Tiêu Quang Hòa ở phía trước, Tiêu Thành Quân ở phía sau.

Dương

yêu

Nhi ngồi ở trong gian phòng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn những người ở bên ngoài.

Ai.

Cũng

không

ăn sao?

Dương

yêu

Nhi cầm đũa lên.

Vậy nàng ăn

một

mình.

Tiêu Quang Hòa vừa nhìn thấy Lý Nguyên, sắc mặt liền trầm xuống. Chờ khi nhìn thấy Lưu ma ma đứng ở cửa, lại nhìn thấy Dương

yêu

Nhi ngồi ở bên trong,cả người Tiêu Quang Hòa gần như bị tức giận bao phủ.

hắn

cảm thấy những năm luyến mộ Lý Nguyên lúc trước đó,

thật

giống như bị trúng tà vậy.

Nếu

không

có bị trúng tà,

hắn

như thế nào đối với nữ tử như vậy tâm tâm niệm niệm, thường thường nhắc ở bên miệng?

không

đợi Tiêu Thành Quân mở miệng, Tiêu Quang Hòa

đã

một

bước tiến lên, lạnh lùng

nói: “Lý Tứ



nương, ngươi lại muốn làm cái gì? Ở đây

không

có Liễu Khai Hoành. Ngươi lại tính quay người

đi

đυ.ng phải Dương



nương, lại có thể đổi đến cái gì?”

Lý Nguyên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, là

thật

sự

kinh sợ.

Nàng

không

nghĩ tới Tiêu Quang Hòa

sẽ

nói

như vậy với nàng!

Tiêu Quang Hòa gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tức giận đến mức cả người đều phát run.

hắn

mấy ngày gần đây nhìn thấy Lý Nguyên đều đường vòng

đi, cũng

không

chủ động cùng nàng

nói

chuyện.

Ngày đó Liễu Khai Hoành xong vào cửa,

hắn

cũng cố gắng kìm nén, bởi vì biết Tam công tử Lý gia

đang

ở đó,

sẽ

không

để cho Lý Nguyên chịu thiệt.

Rốt cuộc ở trước mắt bao người,

hắn

làm sao dám quá phận thân cận với nàng, trái lại làm nàng bị ô danh? Nhưng nàng dương như

không

nghĩ như vậy. Nàng đυ.ng phải Dương



nương, kích động

hắn

xuống tay.

Nàng vì sao phải gây khó dễ với Dương



nương chứ?

Tiêu Quang Hòa nhớ tới ngày đó cẩm lý rầm rộ.

Ha, ngày đó mọi người xung quanh

hắn

đều

nói

đùa,

nói

Dương



nương là quý nhân củahắn ……

Nếu muốn thông suốt mọi chuyện cũng

không

khó.

Tiêu Quang Hòa chỉ là

một

kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng

không

phải là kẻ ngu dốt.

Lúc trước

không

thấy



bộ mặt

thật

của Lý Nguyên, đó là bởi vì Lý Nguyên đối với

hắn

không

có mong ước gì.

hiện

tại Lý Nguyên đối

hắn

có hy vọng, liền bố trí xong, cục diện bị sắp đặt này, làm sao

không

có dấu vết chứ?

Nhưng hôm nay vì sao còn tới!

Bởi vì

hắn

ở cách vách, cố ý chạy tới tìm

hắn

sao?

Tiêu Quang Hòa lúc này, còn

không

biết tâm tư sâu xa của Lý Nguyên, lần trước tính kế

hắn, lần này lại là chạy đến chỗ đại ca

hắn.

“Khuôn mặt xinh đẹp, tâm địa lại ghê tởm.” Tiêu Quang Hòa cắn răng

nói.

Tiêu Thành Quân ở sau lưng vỗ vỗ vai

hắn, ý bảo

hắn

bình tĩnh.

Tiêu Quang Hòa lại

âm

thanh lạnh lùng

nói: “Ngươi chớ có vì ta mà kéo Dương



nương xuống nước, nàng vốn

không

liên quan, huống chi……” Tiêu Quang Hòa cười lạnh

một

tiếng,

nói: “Ngươi lợi dụng ta cũng liền thôi, rốt cuộc ta cũng

không

làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi lợi dụng Dương



nương, ngươi có biết hậu quả sau đó?”

Lý Nguyên ngậm miệng

không

nói, sắc mặt xanh mét, đáy mắt tràn đầy vẻ xấu hổ cùng buồn bực.

Nàng muốn phản bác, muốn trách cứ.

Nhưng trong vô thức, nàng thế nhưng là ba mặt gặp nạn.

Những người này đều vây quanh nàng, ánh mắt hoặc lạnh nhạt, hoặc châm chọc, hoặc chán ghét.

Ngay cả tỷ muội Lý Hương Điệp cũng lên tiếng

nói: “Những hạ nhân đó ở Dương trạch, phần lớn đều là do Lý gia ta mua. Cùng Mạnh công tử có quan hệ gì?”

Hừ, tức chết hai người bọn họ.

Lý gia cực cực khổ khổ nịnh nọt



nương.

Lý Nguyên ngươi thối tha

không

biết xấu hổ

nói

một

câu, đem toàn bộ công lao đều đổ lên đầu Mạnh Hoằng.

Hừ!

Mọi người đều

nói

như vậy, tất nhiên

sẽ

không

phải là lừa nàng.

Dù sao nếu đúng như nàng đoán, làm sao lại có nhiều người như vậy tới bảo vệ Dương



nương chứ?

Lý Nguyên há miệng, sau lưng lần nữa bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Làm sao bây giờ?

Nàng nhìn về phía Tiêu Thành Quân, vị thế tử gia này lại

một

lòng an ủi đệ đệ.

Nàng lại xem Mạnh Hoằng, Mạnh Hoằng bỏ

đi

vẻ ngoài văn nhân, ánh mắt lạnh lùng.

Nàng lại nhìn Dương



nương

đang

ngồi ngay ngắn ở nơi đó, lại thấy Dương



nương tay

đang

cầm đũa ngà voi, chậm rãi ăn đồ ăn, ngay cả nhìn cũng

không

liếc nhìn nàng

một

cái, tựa như ở bên ngoài mọi thứ nháo đến dữ dội, ở trong mắt nàng cũng chẳng qua là

một

trò khôi hài……

Lý Nguyên mồ hôi lạnh nhất thời chảy dài

trên

trán.

Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào tâm tư thâm trầm như vậy.

Nàng cẩn thận phân tích từ lúc gặp được Dương



nương này, kinh hãi phát giác thời điểm Dương



nương mở miệng rất ít, nàng

không

có biểu

hiện



ràng,

không



nói

một

lời dài, ngay cả động tác cũng là rất ít…… Nhưng chính là vì như vậy, vị Dương



nương này bất động thanh sắc thắng được hết thảy.

Nhìn

đi.

Nàng chỉ cần chỉ ngồi ở trong đó, rũ mắt,

trên

đầu còn đội mũ sa chưa từng gỡ xuống.

Cứ như vậy……

đã

dẫn khiến cho bao nhiêu người bên ngoài hả giận cho nàng…… Ah, ngay cả Tiêu Quang Hòa, ngay cả Tiêu Quang Hòa cũng đứng về phía nàng!

Lý Nguyên tay chân nhũn ra, trong đầu vang lên ầm ầm.

Xong rồi, nàng nghĩ.

Mất

đi

cơ hội này…… Nàng làm sao còn có thể

đi

tiếp cận Tiêu Thành Quân.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thành Quân, chỉ hận

không

thể cứ như vậy nhào vào trong ngực

hắn, nhưng nàng rất



ràng, đó là điều

không

thể.

Đúng lúc này,

một

trận tiếng bước chân đập tan yên tĩnh.

Gã sai vặt tránh đường, liền thấy

một

người thân mặc quần áo màu đen

đi

tới.

Người cầm đầu hơi hơi ngước mắt, ngữ khí lãnh đạm,

hắn

nói: “Lý Tứ



nương.”

Chỉ là bốn chữ, từ

hắn

trong miệng

nói

ra, lại khiến Lý Nguyên run lên

một

cách khó hiểu.

“Hành vi hôm nay của Tứ



nương, chủ tử đều xem ở trong mắt. Đặc biệt lệnh cho ta đến, mời tứ



nương

đi

một

chỗ.” Người cầm đầu

âm

thanh lạnh lùng

nói,

trên

người

hắn

lại có

một

loại ngạo nghễ

nói

không

nên lời.

Lý Nguyên ngơ ngẩn nhìn bọn họ: “Chủ tử các ngươi là ai?”

Nhưng bọn

hắn

không

hề có ý muốn trả lời, bọn họ chỉ tiến lên, đẩy nhóm nha hoàn, tôi tớ Lý Nguyên mang đến.

Bọn họ bắt Lý Nguyên, kéo nàng

đi

xuống.

Lý Nguyên vừa kinh vừa giận, lạnh lùng

nói: “Các ngươi làm gì? Lớn mật!”

Những người này lại

không

dao động.

Nàng chỉ có thể bất lực mà nhìn về phía Tiêu Quang Hòa: “Cứu ta, cứu ta……”

Tiêu Quang Hòa lại sắc mặt xanh mét, đứng ở nơi đó giống như

đã

nhập định,

hắn

nói

giọng khàn khàn: “Nên tới, cuối cùng cũng phải tới.”

Trong lời

nói

giống như là

đã

nhìn thấu thân phận của người mặc y phục đen.

Lý Nguyên cuối cùng cố kỵ thân phận hình tượng, liền

nói: “Ta tự mình

đi, ta tự mình

đi, buông ta ra……”

Những người này cũng

không

muốn thu hút nhiều chú ý.

Lúc này mới buông lỏng tay, chỉ vây Lý Nguyên ở bên trong dẫn

đi. Chờ

đi

xuống lầu, người khác thấy cũng

không

nghi ngờ, chỉ nghĩ tiểu thư nhà nào tự mình ra cửa, bị bắt trở về thôi.

Mà lúc này, Lý Nguyên mới thấy

rõ, bên hông bọn họ có

một

khối lệnh bài đong đưa qua lại.

Bên

trên



một

chữ —— “Cấm”.

Cấm cái gì?

Cấm cung?

Cấm cung vệ?

Lý Nguyên

một

thân mồ hôi lạnh, cả người bủn rủn, trong đầu càng giống như hồ nhão, gần như

không

thể suy nghĩ.

Nàng hoàn toàn mất

đi

năng lực phản kháng.

Nàng đần độn bị bọn họ đưa tới

một

chỗ.

Nàng

đã

tới đây

một

lần.

Nàng ngẩng đầu, nhìn biển hiệu.

…… Tây Noãn Các.

Lần trước nàng cùng tổ phụ, ở chỗ này diện kiến thánh giá. Vậy lúc này

thì

sao?

Mang nàng tới, là người của Hoàng Thượng?

Lý Nguyên sợ chết, cũng

thật

sự

sợ phải gả cho Liễu Khai Hoành.

Đáy mắt nàng dần dần dâng lên

một

chút ánh sáng, còn có cơ hội…… Đúng

không?

Nàng mạnh mẽ tự trấn định xuống, sau đó bị đưa vào trong Tây Noãn Các.

một

thiếu niên mặc hoa phục ngồi trong Tây Noãn Các,

hắn

ngồi trước bàn gỗ đàn hương kia,

trên

người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hôm nay

không

có màn trướng, cũng

không

có tổ phụ ở bên cạnh.

Lý Nguyên rốt cuộc cũng có gan ngẩng đầu lên.

Nàng tham lam lại thẹn thùng nhìn về phía người

đang

ngồi.

Nàng rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ diện mạo của

hắn.

Tóc đen mắt đen, mi phi nhập tấn.

Vô cùng tuấn mỹ, mười Tiêu Quang Hòa cũng

không

sánh kịp

hắn.

Nhưng khuôn mặt

hắn

lại

âm

trầm, mặt mày hung ác.

hắn

nhìn nàng, hỏi: “Ngươi

nói

Dương



nương cùng Mạnh Hoằng quan hệ tình nhân? Hả?”

Lý Nguyên cảm giác được áp lực cực đại. Nàng sợ

hắn. Nàng giờ khắc này mới biết được, vị tân đế này,

thì

ra là người đáng sợ bực này. Khuôn mặt tuấn mỹ như thần, nhưng thần sắc lại hung ác như Tu La. Nàng thấp thấp thở hổn hển

một

tiếng, mảnh mai lại mang vẻ sợ hãi.

hắn

tựa hồ vẫn chưa muốn từ nàng trong miệng nghe ra

một

cái đáp án xác thực.

hắn

lại càng

không

đem dung mạo mỹ lệ cùng tư thái yểu điệu của nàng để vào mắt.

hắn

lại hỏi: “Ngươi biết được như thế nào là lột da sao?”

Cách đó vài dặm.

Dương

yêu

Nhi ngồi ngay ngắn trong gian phòng, lột rớt

một

tầng da ngoài của miếng vịt tương kia.

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình:

Tiểu hoàng đế:

trên

đầu xanh biếc, tức giận,

không

dỗ được.

Lưu má má ( thở dài): Ta

đã

nói

mà, dám

nói

những lời kia, nhất định

sẽ

bị hoàng thượng lột da!