Chương 42

Dương

yêu

Nhi

đã

mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, còn có gì để xem?

Nàng cùng Tiêu Dặc ngồi xuống bên cạnh bàn,

trên

bàn

đã

dọn sẵn đồ ăn sáng, cùng với thức ăn trong cung ngày trước

không

khác biệt mấy. Đây là nơi nào? Dương

yêu

Nhi mờ mịt nghĩ.

“Hôm nay có thêm vài món mới,



nương muốn nếm thử?” Lưu ma ma ở bên cạnh

nói.

Dương

yêu

Nhi rất đói, nhưng nàng chỉ niết niết ngón tay, chờ Tiêu Dặc động đũa trước.

Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng

một

cái, nhìn nàng ngo ngoe rục rịch, ngón tay quấy loạn. Tiêu Dặc trong lòng ngẩn ra, giống như trong bất tri bất giác, động tác

nhỏ

của nàng ngày càng trở nên nhiều hơn.

không

còn như lúc đầu mới gặp mặt, ngốc ngốc yên tĩnh, chỉ khi người ta chọc

một

chút, nàng mới động

một

chút.

Tiêu Dặc cầm đũa trước,

nói: “Ăn

đi.”

Dương

yêu

Nhi điểm điểm cằm, cầm muỗng lên, bắt đầu ăn thịt viên trước.

Tiêu Dặc khẩu vị

không

được tốt, chỉ tùy ý ăn

một

chút, liền buông đũa trong tay xuống. Dương

yêu

Nhi ngược lại vẫn vùi đầu ăn như cũ. Tiêu Dặc nhìn chằm chằm

một

đầu tóc của nàng, hỏi: “Ở bên ngoài, có ai khi dễ ngươi?”

Dương

yêu

Nhi suy nghĩ nửa ngày, ngơ ngác ngơ ngẩn

không

nói

được cái tên nào.

Mắt thấy thịt viên trước mặt nàng cũng sắp lạnh, Tiêu Dặc

nói: “Ăn thịt viên của ngươi,

một

bên ăn

một

bên

nói.”

Dương

yêu

Nhi lại cúi đầu ăn tiếp.

Nhưng là

đang

nhai thịt trong miệng làm sao có thể

nói

chuyện chứ? Huống chi muốn Dương

yêu

Nhi toàn tâm toàn ý, quả thực là

một

chuyện khó nhất

trên

đời này. Vì thế nàng chỉ chậm rãi nhai nuốt, lại

không

lên tiếng.

Tiêu Dặc liền thay đổi vấn đề, lại hỏi nàng: “Bên ngoài thú vị sao?”

Cái này ngược lại có thể trả lời.

Dương

yêu

Nhi nhai ba cái nuốt thịt viên xuống, lại lau nước sốt tràn ra bên môi, sau đó mới quy quy củ củ gật đầu, trả lời Tiêu Dặc,

nói: “Rất vui.”

Tiêu Dặc gắt gao nhìn nàng,

hắn

ngoài miệng

không

có lại

nói

lời thừa thải, nhưng biểu tình

trên

mặt



ràng

không

tốt.

Chờ đến khi Dương

yêu

Nhi ăn xong chén thịt viên kia, liếʍ liếʍ môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, Tiêu Dặc mới

nói: “Vậy nơi này cùng bên ngoài, nơi nào tốt hơn?”

Dương

yêu

Nhi nhìn quanh bốn phía,

nói

lại như vẹt, lẩm bẩm lặp lại: “Nơi này?”

“Trong cung.” Tiêu Dặc

nói.

Dương

yêu

Nhi ngược lại nhanh chóng chỉ chỉ dưới chân: “Nơi này.” Lần này

không

phải là lặp lại cùng nghi vấn nữa, mà là khẳng định.

Lưu ma ma nhìn thấy lệ khí

trên

người Hoàng Thượng, cứ như vậy liền từng chút

một

giảm xuống.

“Vậy nơi này, có cái gì tốt?” Tiêu Dặc lại hỏi.

hắn

nhìn chằm chằm mặt Dương

yêu

Nhi, tỉ mỉ quan sát biểu tình của nàng,

một

chút

nhỏ

cũng

không

bỏ qua.

Dương

yêu

Nhi duỗi cánh tay, muốn gắp hoành thánh cua có tạo hình độc đáo, được chế biến thơm ngát ở xa, nhưng làm sao cũng với

không

tới. Nàng đành phải tạm thời từ bỏ, sau đó trả lời vấn đề của Tiêu Dặc, nàng

nói: “Đều tốt.”

Bản thân

một

bên

nói, còn

một

bên gật đầu. Như là tự mình tán thành lời của chính mình.

Có lẽ ngay cả chính bản thân Tiêu Dặc cũng

không

biết, mặt mày của

hắn



một

chút hòa hoãn.

hắn

vươn tay,

nhẹ

nhàng gắp

một

cái hoành thánh cua, để vào cái đĩa bạch ngọc trước mặt Dương

yêu

Nhi,

nói: “Trong cung

một

chút thú vị cũng

không

có, chỉ có người ngấm ngầm mưu tính

không

bao giờ hết. Chỗ nào có người và việc thú vị như bên ngoài, thẳng gọi người xem hoa mắt.”

“Có phải hay

không?”

hắn

hỏi.

Toàn bộ tâm trí của Dương

yêu

Nhi đều bị miếng hoành thánh cua kia câu

đi

rồi, trong đầu càng thêm nhớ lúc ăn hai con cua ở Văn Xương quán.

Nàng liếʍ môi dưới, cũng

không

trả lời.

Thấy nàng

thật

lâu

không

đáp, Tiêu Dặc cũng

không

hỏi lại, chỉ nhìn nàng nhai kỹ nuốt chậm miếng hoành thánh cua kia. Nàng ăn đến vô cùng chuyên chú,

một

ngụm

một

ngụm, hàm răng chầm chậm cắn, gần như ngay cả động tác ăn cơm cũng trở thành

một

bức phong cảnh đẹp.

Tiêu Dặc bỗng dưng lại có chút thèm ăn.

hắn

liền chỉ vào thức ăn trước mặt, sai người bưng xuống hâm nóng.

Đợi phân phó xong, Dương

yêu

Nhi

đã

ăn xong miếng hoành thánh cua kia, nàng còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm

hắn.

Chờ đến khi Tiêu Dặc cũng lấy

một

miếng hoành thánh cua tới nếm, Dương

yêu

Nhi mới lại cúi đầu tiếp tục ăn.

thật

giống

một

đứa bé.

Ăn được đồ ngon, liền hi vọng đồng bạn cũng ăn

một

miếng, cũng thích ăn giống như nàng mới được.

Chờ khi dùng xong bữa sáng, mặt trời

đã

lên cao.

Các cung nhân lần lượt bưng đồ ăn xuống, Tiêu Dặc

nói: “đi

chơi

đi.” Khuôn mặt

hắn

tuy rằng vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng so với vừa rồi,

đã

có thể xem là tươi đẹp.

Lưu ma ma đáp,

nhẹ

nhàng cầm cổ tay Dương

yêu

Nhi,kéo nàng từ

trên

chỗ ngồi đứng dậy,

nói: “cô

nương cần ngủ trưa

không?”

Dương

yêu

Nhi lắc đầu.

Tiêu Dặc liền sai người mang giấy bút tới, hỏi: “Ngươi ở ngoài cung có viết chữ?”

Dương

yêu

Nhi lần đầu tiên biết chột dạ là cảm giác gì.

Viết là viết, chỉ là vẫn như cũ viết

không

tốt.

Nàng nhớ tới người khác luôn

nói

nàng là đứa

nhỏ

ngốc, có lẽ là ngốc

thật. Bản thân Dương

yêu

Nhi nghĩ thầm.

Tiêu Dặc

không

biết trong lòng nàng

đang

suy nghĩ cái gì, chỉ sai người trải giấy, mài mực.

Dương

yêu

Nhi cũng

không

biết cự tuyệt là gì, tất nhiên là ngoan ngoãn

đi

tới trước bàn, đề nét bút, à

không, viết chữ. Ánh mắt của Tiêu Dặc lúc đầu còn đặt ở

trên

giấy Tuyên Thành kia, nhìn chằm chằm ngòi bút của nàng, lúc sau bất tri bất giác, liền theo ngòi bút kia, nhìn về phía tay của nàng, lại từ bàn tay nắm chặt của nàng, hướng lên

trên, nhìn thẳng cổ của nàng……

Tiếp sau đó là cằm, lỗ tai.

Vành tai nàng có vẻ mượt mà, mặt

trên

không

có lỗ tai, tự nhiên cũng

không

có đeo khuyên tai.

Tiêu Dặc nhìn chằm chằm

một

lát, bất tri bất giác lại sinh

một

tia buồn ngủ.

Lúc này,

hắn

nghe Dương

yêu

Nhi

nói: “…… Được rồi.” Hai chữ như vậy, từ miệng nàng

nói

ra có cảm giác tương đối mềm mại.

Tâm tư của Tiêu Dặc bị kéo về, buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu tán.

hắn

đứng dậy

đi

ra phía trước, nhìn nhìn ở bên

trên

giấy Tuyên Thành.

Chỉ thấy phía

trên

các chữ lớn lớn bé bé, xiêu xiêu vẹo vẹo, chen đầy.

Trái lại như là

đang

luyện bảng chữ mẫu,



ràng là cùng

một

chữ, lại bị nàng viết thành những hình dạng bất đồng.

Tiêu Dặc quay đầu

đi

Dương

yêu

Nhi.

Dương

yêu

Nhi

đang

cúi đầu, dùng tay trái lau

đi

nét mực

trên

ngón tay phải, động tác vụng về lại buồn cười.

Tiêu Dặc kéo tay nàng qua: “Lấy khăn tới.”

“Dạ.” Tiểu cung nữ vội đưa

một

cái khăn lên.

Tiêu Dặc tay phải tiếp nhận khăn, ấn

trên

mu bàn tay của Dương

yêu

Nhi, xoa xoa cho nàng, tính cả

một

cái tay khác của nàng cũng cùng lau khô

một

thể, sau đó mới đem khăn ném lại cho cung nhân.

Sau đó ánh mắt

hắn

đảo qua mặt giấy Tuyên Thành bị tràn ngập kia,

nói: “Ngược lại cũng có chút tiến bộ.”

Dương

yêu

Nhi ngơ ngác nhìn

hắn, đại khái là

không

nghe ra ý khích lệ của

hắn.

Tiêu Dặc

không

có ở lâu,

hắn

cũng

không

có lại hỏi Dương

yêu

Nhi, ai khi dễ ngươi, bên ngoài chơi vui sao, ngươi còn muốn

đi

chơi sao.

hắn

đi

ra ngoài, các cung nhân cũng liền theo

hắn

rời

đi.

Dương

yêu

Nhi

nhỏ

giọng đánh ngáp

một

cái.

Nàng nhìn bút mực

trên

bàn,

đang

muốn duỗi tay tẩy bút. Động tác này, lúc trước Hoàng Thượng

đã

dạy cho nàng.

Lưu ma ma lại vội vàng nắm tay nàng lại,

nói: “Hoàng Thượng mới vừa lau khô cho



nương, làm sao có thể để



nương tới tẩy bút? Để cho thuộc hạ làm là được.”

Dương

yêu

Nhi nghe lại ngáp

một

cái.

Lưu ma ma liền lại hỏi nàng: “cô

nương muốn ngủ trưa

một

lát

không?”

Dương

yêu

Nhi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thái dương treo ở

trên

cao, ánh nắng chói mắt, Dương

yêu

Nhi che miệng lại ngáp, lúc này mới gật đầu.

Vì thế Lưu ma ma liền hầu hạ nàng, ở

trên

giường

nhỏ

ngủ, trong ngực ôm

một

cái gối đầu, đắp chăn, cứ như vậy liền mê man ngủ mất.

Chờ đến khi Dương

yêu

Nhi tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn chằm chằm màn.

A?

Ta lại trở lại rồi?

Dương

yêu

Nhi từ

trên

giường ngồi dậy.

Người bên ngoài tựa hồ trông giữ rất lâu, vừa nghe thấy động tĩnh của nàng, liền lập tức vén màn lên.

“cô

nương tỉnh rồi, dậy súc miệng, ở bên ngoài

đi

dạo hai vòng

nhỏ, bằng

không

ngủ lâu vậy,

sẽ

bị choáng váng đầu.” Là Lưu ma ma

nói

chuyện.

Dương

yêu

Nhi được nàng đỡ đứng dậy, đổi tốt y phục, Lưu ma ma liền cứ như vậy bồi nàng ở trong sân

đi

lại.

Ở Dương trạch dạo qua

một

vòng

nhỏ, Dương

yêu

Nhi mới mơ hồ cảm thấy, người

đi

theo bên người lúc trước, đều thay đổi, đổi thành gương mặt xa lạ. Người mới

không



nói

chuyện với nàng, nhưng

một

đám nhìn bộ dáng đều rất lợi hại ……

Lưu ma ma vẫn giống như lúc trước,

không

có gì khác.

không

bao lâu, quản gia tới báo,

nói



nương Lý gia tới.

Dù biết là, trong miệng

hắn

nói

chính là Lý Hương Điệp cùng Lý Ninh Yến, nhưng sắc mặt của Lưu ma ma vẫn

âm

trầm.

Dương

yêu

Nhi

đang

cảm thấy

không

thú vị, liền nhìn thẳng hướng cửa viện.

không

bao lâu, hai người kia được dẫn vào cửa.

Vẻ mặt của hai



nương đều mang tươi cười, giống như

đã

trải qua chuyện gì cực kì thú vị.

Các nàng liếc nhau,

đi

đến trước mặt Dương

yêu

Nhi,

nói: “cô

nương hôm nay ra cửa chơi

không?”

Dương

yêu

Nhi

không

nói

chuyện.

Hai người

nói: “không

ra khỏi cửa cũng tốt, canh giờ cũng

không

còn sớm, ra cửa cũng chơi

không

được bao lâu.”

Các nàng bồi Dương

yêu

Nhi vào phòng khách, ngồi xuống bên bàn tròn.

Cung nữ mang điểm tâm trà nóng tới.

Lý Hương Điệp cười

nói: “nói

một

cái chuyện cười cho



nương nghe.”

Dương

yêu

Nhi cũng

không

lên tiếng, Lý Hương Điệp cũng mặc kệ, nàng lại

nói: “Ta nghe

nói

lúc trước



nương được mời, đến yến tiệc của Lý Nguyên kia, trong bữa yến vị hôn phu Liễu Khai Hoành của nàng ta đại náo có phải

không? Hôm nay, cánh tay Liễu Khai Hoành

đã

gãy,

không

phải ở chỗ này……” Lý Hương Điệp chỉ chỉ vị trí khuỷu tay của mình.

nói

xong, tay nàng dời xuống, vuốt ve xương cánh tay

nói: “Là từ chỗ này…… Chỗ này bị người đánh gãy.”

“hắn

lúc trước

không

phải là người đọc sách sao? Tuy là

nói

không

có công danh. Nhưng chuyện sau này, ai có thể

nói

chính xác chứ?

hiện

tại như vậy…… Mời đại phu tới xem, cũng chữa

không

tốt. Ngày sau đừng

nói

cầm bút, có thể nhúc nhích hay

không, còn là

một

chuyện khác.”

Dương

yêu

Nhi ngây thơ mờ mịt nghe.

Lý Ninh Yến

nói: “hiện

giờ bên ngoài

đang

phỏng đoán, đây là do Tiêu Quang Hòa đánh gãy, hay là do người của Lý gia đánh gãy. Chẳng qua bất luận là do ai ra tay, thúc thúc của Liễu Khai Hoành kia, chính là đến ngoài cửa Lý gia nháo, ồn ào

nói

là Lý gia,

không, là Đông Lăng Lý gia,

không

phải nhà chúng ta.

nói

nhà bọn họ

không

nói

tình nghĩa, hành

sự

tàn nhẫn độc ác,

không

muốn tiến hành hôn

sự

thì

thôi, còn muốn ra tay tàn nhẫn gϊếŧ người Liễu gia, may mắn có người đến tương trợ, chỉ mới chặt đứt cánh tay……”

“Thúc thúc của Liễu Khai Hoành

nói,

hiện

giờ chính là cho dù có phải bỏ mạng, cũng muốn Lý gia thực

hiện

hôn ước.”

Lý Hương Điệp khẽ cười

một

tiếng: “Cái này trái lại chỗ nào giống kết thân,



ràng là kết thù. Cũng

không

biết mười mấy năm trước, Lý gia có từng nghĩ tới

sẽ



một

ngày như hôm nay.”

Dương

yêu

Nhi đánh ngáp, trong đầu choáng váng.

Có phải hay

không

ngủ tiếp

một

giấc rồi dậy, mở mắt ra

sẽ

lại nhìn thấy hoành thánh cua?

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình:

Mấy vẫn đề của tiểu hoàng đế đều đào hố.

Nhưng mà

yêu

Nhi lại miễn dịch tất cả.