Chương 17

Tiêu Chính Đình

không

thể

không

tiến cung lần nữa.

Khi

hắn

đuổi tới Vĩnh An Cung

thì

Thái Hậu

đang

nổi giận đập chén sứ trong tay, chén sứ màu đỏ tốt đẹp bay

đi

đυ.ng vào góc bàn, mảnh sứ vỡ vụn bắn ngược lại làm ngón tay nàng bị thương.

Nàng đau đến thét lên, Vĩnh An Cung trong lúc nhất thời trở nên càng thêm hỗn loạn.

Tiêu Chính Đình

không

dấu vết nhíu hạ mi, nhưng chờ khi bước vào cửa, nét mặt

hắn

lại trở nên dịu dàng, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát

hiện

lẫn trong đó có

một

chút lo lắng.

“Mẫu hậu.” Tiêu Chính Đình bước nhanh tới, hành lễ

một

cái

thật

sâu.

Thái Hậu ngồi ở

trên

ghế, cũng

không

thèm nhìn tới

hắn, chỉ trong mắt đầy tức giận mà nhìn chằm chằm cung nữ trước mặt. Cung nữ kia quỳ gối bên chân Thái Hậu,

đang

run rẩy cho thoa dược lên miệng vết thương của Thái Hậu.

Tiêu Chính Đình cũng kiên nhẫn, lại gọi

một

tiếng: “Mẫu hậu.”

Thái Hậu lúc này mới

âm

thanh lạnh lùng

nói: “Việt Vương tới làm cái gì?”

Thái Hậu

đã

quen luôn thuận buồm xuôi gió từ lâu, sớm

đã

quên mất lần bị ấm ức trước kia là khi nào. Chuyện phát sinh gần đây, cố tình cứ

một

kiện lại

một

kiện đều

không

hợp ý nàng. Để nàng lùi

mộtbước cũng tạm được, để nàng lùi hai bước ba bước, nàng liền

không

nhịn được nữa. Tiêu Chính Đình mở miệng, chắc lại muốn khuyên nàng……

không

nghe cũng được!

Tiêu Chính Đình lại tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm bàn tay bị thương của Thái Hậu

một

lát,

nói: “Mẫu hậu tức giận, như thế nào lại dày vò chính mình? Nhi thần gần đây vừa vặn được

một

hộp thuốc mỡ, mua từ nước láng giềng, bôi vào chỗ đau, đợi sau khi hồi phục cũng

không

lưu lại vết sẹo.” Tiêu Chính Đình thở dài,

nói: “Đợi sau khi hồi phủ, nhi thần liền sai người đưa vào trong cung.”

Thấy Tiêu Chính Đình

không

có nhắc tới chuyện bàn luận trong triều,Thái Hậu lúc này mới cảm thấy bực bội trong ngực tiêu

đi

một

ít. Nàng chuyển mắt nhìn nhìn Tiêu Chính Đình, thấy đáy mắt

hắn

hàm chứa tia lo lắng,

không

giống giả vờ, khấu khí kia của Thái Hậu mới hoàn toàn tiêu tán hết.

Dù sao còn có Tiêu Chính Đình cùng nàng đứng chung

một

chỗ. Nàng lại nắm giữa quyền lực cùng địa vị của

hắn, dù thế nào

đi

nữa,

hắn

cũng đều

sẽ

không

phản bội nàng.

trên

mặt Thái Hậu cuối cùng cũng thấy được chút ôn hòa, nàng

nói: “Việt Vương có tâm.”

“Đây vốn là bổn phận của nhi thần.” Tiêu Chính Đình khom người

nói, cũng

không

tranh công.

Thái Hậu vẫy tay cho lui cung nữ trước mặt, gọi Tiêu Chính Đình đến trước mặt, trước oán hận phát tiết

một

hồi, đem đám đại thần kia mắng

một

lần từ đầu đến chân.

“Cũng

không

phải thứ tốt đẹp gì! Lúc này lại dám tụ

một

chỗ muốn giáo huấn ai gia…… Muốn ở trước mặt tiểu hoàng đế lấy lòng sao? Cũng

thật

không

nhớ trước kia

đã

làm những gì?” Nàng mắng các đại thần xong, tiếp theo lại mắng cái nữ nhân đưa

đi

Dưỡng Tâm Điện kia: “Quả nhiên là nha đầu ở hương dã, hành vi thô tục, mặt xấu tâm ác! Vậy mà dám đưa tới phiền toái lớn như vậy cho ai gia, ngược lại để tội của đồ cẩu này đều tính ở

trên

đầu ai gia!”

Tiêu Chính Đình giọng điệu bình tĩnh

nói: “Việc này cũng

không

phải là lỗi của mẫu hậu, mặc kệ nha đầu kia rốt cuộc là thông minh hay vụng về,

nói

cho cùng vẫn làm người chán ghét, nếu có người muốn mượn đề tài, cuối cùng có lẽ cái kết quả cũng như vậy.”

Thái Hậu ấn đường nhăn chặt, hỏi: “Ai gia này liền sai người đến đem nha đầu kia về……”

nói

tới đây, Thái Hậu gắt gao cắn chặt răng: “Thứ

không

có bản lĩnh! Chết

đã

là tiện nghi cho nàng!”

Tiêu Chính Đình

nói: “Cần có

một

cái lý do.”

Thái Hậu nhíu mày

nói: “Còn muốn cái gì lý do? Liền lấy tội danh mạo phạm Hoàng Thượng, liền có thể xử tử.

một

cái nha đầu ở thôn quê, chẳng lẽ còn có người vì nàng kêu oan sao?”

“Kia mẫu hậu cũng phải hướng tổ tông thỉnh tội.”

Thái Hậu nhướng mày, bất mãn

nói: “Ai gia thỉnh tội gì? Ngươi

không

phải cũng

đã

nói, này cũng

khôngphải là ai gia sai lầm, bất quá là có kẻ dụng tâm kín đáo, cố tình lợi dụng việc này tới để chỉ trích ai gia sao?”

“Đây chính là cái thiệt thòi, ngài phải nhận.” Tiêu Chính Đình

nói

tới đây, lại chuyển,

nói: “Bằng

không, phải đổi lý do.”

“Đổi thành cái gì?”

“Đem nàng truyền tới Vĩnh An Cung, lấy nàng cử chỉ thô bỉ, ác hình ác trạng, lý do

không

tôn trọng Thái Hậu, đem

đi

xử tử.”

Thái Hậu tuy rằng đối với thế cục trong triều

không



ràng, lại vì trong tay nắm quyền lực quản lý hậu cung mà tự phụ, nhưng trải qua Tiêu Chính Đình nhắc nhở như vậy, nàng cũng hiểu được điểm khác biệt giữa hai người.

Lấy lý do mạo phạm Hoàng Thượng, đó là đem mạng người tính ở

trên

đầu tiểu hoàng đế.

không

chỉ

không

thể giải quyết phiền toái, ngược lại còn dẫn tới oán giận cùng trách móc. Tới trong miệng của những đại thần đó, có lẽ còn muốn

nói

là nàng nóng lòng phủi sạch quan hệ đâu.

Nhưng nếu đổi thành người bị mạo phạm là nàng mà bị xử tử, đó là đem mạng người tính ở

trên

người mình, chỉ cần xử lý sạch

sẽ

quyết đoán

một

chút. Người khác ngược lại cũng

không

thể cười được nữa. Các đại thần cũng

không

thể lại trắng trợn tuyên cáo,

nói

một

cái nha đầu mạo phạm hoàng quyền, đem thể diện của Hoàng Thượng đạp xuống dưới…… Chỉ có thể như vậy để yên ổn mà qua chuyện.

Thái Hậu cũng

không

sợ cõng

một

cái mạng người. Nghĩ tới nghĩ lui cái biện pháp này đối với nàng tuyệt đối

không

gây trở ngại.

Thái Hậu thế này mới rốt cục mỉm cười, nàng nhìn Tiêu Chính Đình, thấp giọng

nói: “Việt Vương

thật

sựlà người tri kỷ nhất trong cung, cũng đích xác là quân sư của ai gia.”

Tiêu Chính Đình vội cười lên,

nói: “Nhi thần

đã

nói

qua, đây là bổn phận của nhi thần, nhi thần còn cảm thấy đối với mẫu hậu quan hệ chưa đủ tốt đâu.”

nói

một

phen xuống dưới, Thái Hậu phiền lòng

đã

giải mặt mày hớn hở.

Chờ đến khi Tiêu Chính Đình rời

đi, Thái Hậu tự nhiên lại thưởng

hắn

không

ít đồ vật.

Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Đình, Thái Hậu còn

nói

một

câu: “Nhà mẹ đẻ ai gia …… Thế nhưng so ra còn thua kém

một

cái Việt Vương. Xảy ra chuyện, chỉ biết khuyên ai gia thu liễm, chịu đựng, hành

sự

theo quy củ! Ngoài ra, cũng

không

tìm được cái biện pháp khác…… Vậy

thì

có tác dụng gì chứ?”

Đại cung nữ

một

bên cười cười, phụ họa khen ngợi: “Cũng

không

phải nhà mẹ đẻ nương nương

khôngtốt, chỉ là Việt Vương điện hạ quá mức xuất sắc, có

hắn

quan tâm nương nương, vì nương nương ra chủ ý, cái khác tự nhiên đều chỉ có thể đứng

một

bên.”

Thái Hậu nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy cao hứng.

Đại cung nữ

nói

một

phen, lại khen Việt Vương, lại nịnh hót nàng.

Mấy cái tiểu cung nữ cũng bắt chước

nói: “Đúng nha nương nương, Việt Vương thông minh, tuổi trẻ tài cao, so với người bên cạnh mạnh hơn nhiều. Người như vậy, đối với nương nương vô cùng quan tâm, nương nương nên cao hứng mới phải, hà tất vì lũ tiểu nhân đó mà sinh khí.”

“Đúng vậy, Việt Vương tư thế oai hùng, trong cung ngoài cung

không

ít người hâm mộ ghen ghét đâu……”

Tươi cười

trên

mặt Thái Hậu đột nhiên thu lại, nàng quay đầu nhìn chằm chằm mấy cái cung nữ kia quét

một

vòng, hỏi: “Các ngươi cũng cảm thấy Việt Vương tốt?”

Mấy cái cung nữ trong lòng thấp thỏm,

không

đoán được ý tứ của Thái Hậu, nhưng vẫn cẩn

thật

gật đầu,

nói: “Việt Vương đúng là thực tốt……”

Thái Hậu sắc mặt trầm xuống, bóp lấy bộ giáp dài

trên

tay, cười lạnh

nói: “Các ngươi tuổi còn

nhỏ, chẳng lẽ xuân tâm nhộn nhạo, muốn trèo lên người Việt Vương?”

Mấy cái tiểu cung nữ giờ mới biết tự mình

nói

sai, vội vàng quỳ xuống đất xin tha, miệng hô: “Nô tỳ

không

dám……”

“Nô tỳ thân phận ti tiện, sao dám tơ tưởng đến Việt Vương điện hạ……”

“Thái Hậu nương nương tha mạng……”

Thái Hậu giễu cợt

nói: “Thu hồi những cái tâm tư đó của các ngươi, chớ có mơ mộng thấy người sang bắt quàng làm họ!”

“Nếu lại để ai gia nghe thấy những lời này……” Thái Hậu lạnh lùng cong môi,

nói: “Liền đem các ngươi đày

đi

ban thưởng cho những cái thái giám đó

đi!”

Các cung nữ sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ, đồng thanh

nói: “không

dám, nô tỳ cũng

không

dám nữa.”

Thái Hậu lúc này mới thoải mái.

Nàng đối với loại cảm giác khống chế tính mạng cùng địa vị người khác này, rất là mê muội. Chỉ cần Tiêu Chính Đình cùng nàng đứng chung

một

chỗ, nàng

sẽ

không

sợ những người đó ngáng chân……

Lại

nói

bên này Tiêu Chính Đình rời khỏi Vĩnh An Cung, đợi đến khi

đi

thật

xa,

hắn

đột nhiên dừng lại, hướng tới phương hướng Dưỡng Tâm Điện

đi

qua,

nói: “đã

vào cung, vẫn là nên thỉnh an Hoàng Thượng.”

Gã sai vặt gật đầu: “Điện hạ

nói

phải.”

Dứt lời, hai người liền hướng Dưỡng Tâm Điện

đi

tới.

Mắt thấy càng

đi

càng gần, Tiêu Chính Đình lại lần nữa dừng bước,

hắn

hướng đường tắt nhìn

mộtcái,trống

không, đừng

nói

là người, ngay cả cái bóng cũng

không

có.Phảng phất như lần sơ kiến trước, bất quá là

hắn

nhất thời ảo giác thôi.

Nghĩ đến đây, chính Tiêu Chính Đình cũng

không

nhịn được bật cười.

Chẳng lẽ chính mình thực

đã

nhìn thấy thấy tiên nữ?

“Điện hạ?” Gã sai vặt thấy

hắn

bất động,

không

khỏi nghi hoặc lên tiếng.

“không

có việc gì,

đi

thôi.”

Hai người

một

đường

đi

đến Dưỡng Tâm Điện.

Hoàng Thượng thân thể ốm yếu, dưỡng ở tẩm cung Hàm Xuân Thất sau Dưỡng Tâm Điện, sau khi Tiêu Chính Đình cầu kiến, liền được thái giám trực tiếp dẫn tới Hàm Xuân Thất.

Khi bước vào cửa, Tiêu Chính Đình liền thấy hai nữ tử ăn mặc hoàn toàn khác với các cung nữ. Hai nữ tử này,

một

người ngũ quan lớn lên ôn nhu hào phóng,

một

người ngũ quan lớn lên mềm mại nũng nịu, có vài phần ngựa gầy Dương Châu thái độ. Tiêu Chính Đình trong lòng sáng tỏ, hai nữ nhân kia hẳn là do Thái Hậu sau này đưa tới.

Rốt cuộc vẫn là xuất thân hương dã, hai người này đột ngột trông thấy

hắn, dưới hốt hoảng, ngay cả hành lễ cũng sai, càng

không

nói

đến sau khi ngẩng đầu,

trên

mặt còn phiếm hồng, thế nhưng có vẻ thẹn thùng. Tiêu Chính Đình nhìn đến trong lòng buồn cười, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước vào trong nhà.

Phương Thảo thấp giọng hỏi cung nữ: “Đó là ai?”

“Việt Vương điện hạ.”

Nguyên lai là

một

Vương gia. Phương Thảo vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ, quý nhân trong khinh thành

thật



một

cái lớn lên so

một

cái đẹp hơn, khí thế cũng lợi hại. Tìm kiếm khắp bên trong Dân Trạch huyện, cũng tìm

không

ra nhân vật như vậy tới……

Nàng cùng Nhụy Nhi tới nơi này,

thật

là phúc phận đời trước tu được! Phương Thảo hưng phấn nghĩ.

Tiêu Chính Đình vào trong nhà,

một

cổ dược vị trước xông vào mũi.

Hàm Xuân Thất này, cùng với lần trước

hắn

tới

không

có gì khác biệt, cũng

không

có bởi vì

một

quẻ của Khâm Thiên Giám mà có điều thay đổi. Cửa sổ trong phòng đóng chặt, rèm trướng rũ xuống, giống như bị bao phủ dưới

một

cái bóng. Chỉ cần bước vào, liền làm người cảm thấy bị đè nén, tối tăm, cùng với ngột ngạt nặng nề

không

nói

nên lời.

“Thần gặp qua Hoàng Thượng.” Tiêu Chính Đình đứng trước giường, hành đại lễ.

Thanh

âm

Tiêu Dặc khàn khàn u ám truyền ra từ sau màn trướng: “…… Đứng lên

đi.”

Tiêu Chính Đình đứng thẳng thân mình, giọng

nói

không

nóng

không

lạnh hỏi Tiêu Dặc thân thể như thế nào: “Còn thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, thần vài ngày trước đóđi du ngoạn nước láng giềng, nghe

nói

câu lệ nổi danh y, nếu có cơ hội, ngày khác thần định mang vị danh y kia mời đến kinh thành……”

Tiêu Chính Đình

nói

đến

một

nửa, đột nhiên dừng lại.

Bởi vì

hắn

phát

hiện

các bảo vật trong phòng, thế nhưng thả

một

đốm hồng bình cổ cao, trong bình cắm mấy cành hoa dài ngắn

không

đồng nhất, toàn thân màu trắng,

không

có cắt tỉa, nhưng chìm trong

mộtmảnh đen tối, cũng

đã

đủ chói mắt, cũng đủ mỹ lệ động lòng người. Giống như ánh ban mai bình minh buổi sáng phá vỡ tối tăm……

hiện

ra vẻ

không

hợp với cảnh vật chung quanh, nhưng lại mạc danh phù hợp, làm gian nhà thêm

một

một

chút màu sắc làm lòng người vui vẻ.

Tiêu Chính Đình thậm chí cảm thấy chính mình có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát kia, ước chừng còn mang theo mùi vị của sương sớm.

Hoàng Thượng khi nào lại có nhã hứng như vậy?

Tiêu Dặc bệnh tật quấn thân nhiều năm, áp lực thời gian dài, tính cách sớm

đã

bị mài dũa, trở nên tối tăm táo bạo, tính tình hay thay đổi.

Như vậy người, nào có hứng thú

yêu

thích cái gì hoa cỏ?

Phải là nhìn vạn vật

trên

đời này đều cảm thấy đáng ghê tởm chán ghét mới đúng!

Tác giả có lời muốn

nói: Hoa của

yêu

Nhi, là màu sắc duy nhất trong Hàm Xuân Thất.

Tiêu Chính Đình cũng là cái người thông minh.

-

Hôm nay

không

có thêm càng, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi có thể khen khen ta.