Chương 12

Tiêu Chính Đình

đi

qua khuyên bảo, thái hậu cuối cùng đem ý nghĩ đặt vào chuyện chính, vì thế xuống ý chỉ, còn làm bộ như hết sức hào phóng, cống hiến

một

chút tâm tư, giao trách nhiệm Lễ bộ cần phải chuẩn bị tốt đại điển phong hậu.

Bầu

không

khí

trên

triều đình vốn căng thẳng, chợt biến đổi.

Thái hậu xuống chỉ, Lễ bộ cũng liền trở nên bận rộn, bỏ chút tâm tư.

Trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất cả nước

trên

dưới đều sôi nổi ngóng trông phong hậu đại điển.

Lúc này Lý Thiên Cát mới chậm rãi trở về kinh thành, chỉ là gia quyến của

hắn

còn lưu lại Dân trạch huyện, việc này là thái hậu giao phó, giao trách nhiệm

hắn

coi chừng người nhà Dương

yêu

Nhi, tương lai có lẽ dùng đến.

Lý Thiên Cát có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là thái hậu cho, đương nhiên

không

dám cự tuyệt.

Lý Thiên Cát đến ngoài cửa Lý phủ, tất cả mọi người

đã

ở đó chờ.

Mẹ của

hắn, huynh trưởng cùng nhau chào đón, lại thấy Lý Thiên Cát xoay người phất phất tay, vì thế liền có nha hoàn nhấc màn cửa phía sau hai chiếc xe ngựa.

Nhìn chăm chú, 2



nương trẻ tuổi, tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt sợ hãi. Phía trước

mộtbộ dáng đoan chính, mặt mày ôn nhu. Phía sau

một

bộ dáng mềm mại nhu nhược, giữa mày có chứa thái độ phong lưu.

Mấy chị dâu Lý Thiên Cát lúc này xụ mặt

nói

"Tiểu thúc

đi

một

chuyến Dân trạch huyện, làm sao còn mang theo mấy nha đầu

nhỏ

tuổi trở về?"

Lý gia cũng

không

thiếu nha hoàn, tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp so ra đẹp hơn, cho nên mấy huynh đệ Lý gia nạp

không

ít thông phòng, chơi nha đầu. Riêng việc này trong phủ

đã

đủ nhức đầu, Lý Thiên Cát còn dẫn người trở về!

Lại gặp Lý Thiên Cát mỉm cười,

nói: "Đây là đưa vào trong cung."

Mấy vị tẩu tẩu lúc này mới thu lại thần sắc.

Vào cửa, Lý lão phu nhân thấp giọng hỏi: "Thái hậu giao phó?"

Lý Thiên Cát gật đầu.

"Kia người lúc trước kia..."

Lý Thiên Cát lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ ba phần đáng tiếc: "Người lúc trước kia rốt cuộc chỉ là kẻ ngốc, nghe

nói

sau khi nàng vào cung

không

có động tĩnh, nghĩ chắc

không

thể lấy lòng hoàng thượng. Nay đại điển phong hậu ván

đã

đóng thuyền, thế cành

không

thể bỏ,

đã

như thế, vậy

không

bằng chủ động chút, mượn Khâm Thiên Giám bói toán che dấu, đưa mấy vị



nương Dân trạch huyện vào. Tính ra có ba người thông minh lanh lợi được sủng

thì

có thể cho nương nương sử dụng."

Lý lão phu nhân thanh

âm

ép

nhỏ

hơn,

nói: "Đằng trước kia sinh ra bộ dáng như vậy, đều

không

được. Kia phía sau..."

Theo ánh mắt của nàng đến mà nhìn, đều biết đằng trước kia như ánh trăng, phía sau xinh đẹp cũng là xinh đẹp, lại bất quá chỉ là đom đóm sáng mà thôi.

"Ngày thường tuy đẹp,

không

hiểu tranh thủ tình cảm

thì

có ích lợi gì?" Lý Thiên Cát nở nụ cười,

nói: "Hoàng thượng tuổi trẻ, trước nay chưa hiểu chuyện, nha đầu này chỉ cần hơi trải qua chỉ bảo, tự nhiên có thể mê hoặc tiểu hoàng đế."

Lý lão phu nhân

không

tin, Lý Thiên Cát lại lần nữa cười

nói: "Đều là nam tử, nhi tử hiểu



nhất bất quá việc này..."

Xuất thân hoàng thất, trải qua hiểu biết đều cực sớm, trong lịch sử hoàng đế, bao nhiêu người mười hai mười ba tuổi liền" ăn mặn^^", về sau tự nhiên như vậy liền sa vào sắc đẹp, bỏ bê việc đất nước,

khôngcần vài năm ép buộc xuống, thân mình

đã

bị vét sạch.

hắn

muốn

nói,

hiện

nay mới đưa người đến bên người tân đế,

đã

có chút quá muộn. Nếu là

hắn,

hắnsớm thừa dịp tân đế còn ngây thơ

thì

phái cung nữ hiểu biết

đi

hầu hạ. Cái gì mà hạ độc bằng chú thuật, cũng

không

bằng thủ đoạn mềm dẻo gϊếŧ người lợi hại.

Đương nhiên, những lời này, Lý Thiên Cát

không

dám

nói

ra khỏi miệng.

Lại vì thái hậu làm

một

chuyện, Lý Thiên Cát tự nhiên

thật

sự

rất cao hứng, đêm đó nghỉ buổi tối

sẽsủng ái tiểu thϊếp trong phòng.

Chẳng qua là trước lúc ngủ,

hắn

khó tránh khỏi lại nghĩ tới vị



nương Dương gia kia

Bộ dáng ngày thường

thật

làm cho lòng người ngứa ngái.

một

kẻ ngốc, chắc là bắt làm cái gì

thì

làm cái đó. Đáng tiếc đưa vào cung, tiểu hoàng đế đâu hiểu được những việc này,tất nhiên

sẽ

không

sủng ái nàng.

thật

sự



thật

sự

đáng tiếc a...

Lý Thiên Cát mang về 2 nha đầu,

một

tên là Phương Thảo,

một

tên là Nhị Nhi.

Các nàng đều là vì nhà nghèo, bị cha mẹ bán qua đây.Lý Thiên Cát đặt cho các nàng tên mới, mang vào kinh thành. Phủ trong lão ma ma dạy các nàng quy củ

đã

hai ngày. Hai người này chưa có đến chỗ như thế? Các nàng cảm thấy kinh hoàng cực, vì thế vào ban đêm khóc sướt mướt, ma ma sau khi biết, cực kì giáo huấn

một

phen.

Chịu đựng như thế bốn năm ngày, mới bị đưa vào cung.

So sánh với lúc trước Dương

yêu

Nhi

không

hề có cảm giác, các nàng biết nơi này là hoàng cung.

Hoàng cung a...

Đây chính là chỗ ở của thiên tử!

2 nha đầu

đi

theo

một

bên

đi

vào trong, còn

một

bên run run.

Người Vĩnh An Cung nhìn nhíu mày.

Thực tế còn mắng: "Còn

không

bằng

một

kẻ ngốc đâu."

Nhị nhi lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu, hỏi: "Ngốc, kẻ ngốc? Là, là kia dương, Dương gia sao?"

"Đúng."

Dương

yêu

Nhi bị mười dặm bát hương của Dân Trạch chê cười, hai người này cảm thấy tuy rằng sợ hãi

thật

sự, nhưng vừa nghe kẻ ngốc cũng ở đây được, lúc này buông xuống sợ hãi.

Cũng

không

thể nào so ra

không

bằng kẻ ngốc...

Biết lúc này người đến

không

phải người ngu, thái hậu mới vừa lòng từ bi đem các nàng gọi đến trước mặt, cẩn thận quan sát

một

phen.

Thái hậu nhăn lại mày, chỉ vào Phương Thảo

nói: "Mặc thứ gì? Lý gia chưa cho nàng rửa mặt chải đầu trang điểm sao?

một

bộ



nương thôn dã! Thô bỉ

không

chịu nổi!"

Dứt lời, lại chỉ vào Nhị Nhi: "Đây là nông gia ra sao? Nhìn như là trong thanh lâu kỹ viện! Giả bộ nhu nhược như vậy làm cái gì?"

Từ Ma Ma lúc này mới bước lên

một

bước, khuyên nhủ: "Nương nương, Lý đại nhân chính là đặc biệt chọn hai người như vậy. Nam nhân này, thích nhất

không

phải là hai kiểu nữ nhi này sao?"

Thái hậu lúc này mới áp chế khinh thường trong lòng.

"Ma ma

nói

cũng có đạo lý, tóm lại so với kẻ ngốc kia mạnh hơn." Thái hậu dừng

một

chút, thuận tay từ

trên

bàn lấy

một

nén bạc, ném xuống.

Nén bạc ùng ục lăn đến bên chân Phương Thảo.

"Cầm

đi, ai gia thưởng cho ngươi."

Phương Thảo ánh mắt đều nhìn thẳng.

Nàng khó khăn chảy nước miếng, kích động đến mức cả người run rẩy.

Nàng cả đời này, chưa thấy qua nhiều bạc như vậy!

Muốn biết được các nàng bị nhà đem

đi, xem như bán, cao nhất cũng là

một

hai lượng bạc.

Phương Thảo quỳ rạp

trên

mặt đất,

thật

nhanh đem nén bạc giấu ở trong ngực.

Bộ dáng này có thể xem như lấy lòng thái hậu, nàng nở nụ cười,

nói: "thật



một

hài tử ngoan, ngày sau nghe theo ai gia

nói

là làm, đồ chơi này tất nhiên cũng

sẽ

nhiều lên."

nói

xong, nàng lại ném cái gì đó xuống, gọi Nhị Nhi đến nhặt lên.

Đó là viên trân châu.

Nhị nhi so với Phương Thảo còn kích động hơn

Kiến thức của nàng so với Phương Thảo nhiều hơn 1 chút, nàng từng nghe người ta bàn luận, trong kinh trân châu

một

viên bán

trên

trăm ngàn lượng, đều là quý nhân mới được dùng...

Thái hậu đem hai người đánh vào

một

phen như vậy, nhất thời hài lòng

không

ít, kêu người dẫn các nàng

đi

Dưỡng Tâm điện.

Từ Ma Ma dẫn người tới tẩm cung của Dưỡng Tâm điện.

Hai nha đầu này dọc theo đường

đi

đều đánh giá bốn phía, cả

một

đời các nàng cũng

không

có khả năng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Các nàng trợn to mắt,

trên

mặt thán phục sợ hãi cùng hâm mộ.

Nhìn thấy những thị vệ gác cửa, cung nhân, các nàng lại rút bả vai lại, tràn đầy sợ hãi.

Lúc này dẫn người vẫn là Tần ma ma, Tần ma ma trước đó vài ngày chịu mắng, lòng dạ

không

thuận.

Nàng

không

dám tát Dương

yêu

Nhi, nay nghe

nói

Dân trạch huyện lại tới 2



nương nữa, liền đem cục tức này lên đầu 2 người mới này.

"Sợ hãi rụt rè! Đứng thẳng!" Tần ma ma lạnh lùng

nói.

Phương Thảo cùng Nhị Nhi sợ tới mức cả người run lên, tại bậc thang bên ngoài quỳ xuống.

"Ma ma tha mạng." Các nàng rất là thông minh, nước mắt đều nhanh trào ra.

Từ Ma Ma liếc các nàng

một

chút.

Tay chân luống cuống, tâm tính yếu kém.

Trùng hợp lúc này Lưu ma ma nghe thấy

âm

thanh, liền xốc rèm,

đi

ra, thấy 2 nha đầu bên ngoài

đangquỳ, nàng nhíu mày

âm

thanh lạnh lùng

nói: "Tranh cãi ầm ĩ cái gì? Tại sao đem 2 nha đầu này tới đây?"

"Thái hậu nương nương lệnh ta đưa tới, hai người này cũng là Lý đại nhân tìm thấy từ Dân trạch huyện."

Lưu ma ma

không

thích

nói: "Lúc trước

không

phải

đã

đưa tới sao?"

"Hoàng thượng long thể làm trọng, Lý đại nhân vì cẩn thận, lại tìm hai người vào cung."

Chỉ chốc lát sau, hoàng thượng kêu tiểu thái giám tới hỏi.

Giống như ngày ấy Dương

yêu

Nhi gặp mặt hoàng thượng.

Tần ma ma

đang

muốn gọi hai nha đầu này bái hoàng thượng, liền nghe phía sau

một

trận tiếng bước chân đến gần.

Lưu ma ma quay đầu nhìn lên, gặp Dương

yêu

Nhi đứng ở bên ngoài, hơi hơi nghiêng đầu, hướng bên trong mà nhìn. Việc này cung nhân hầu hạ Hàm Xuân phòng, cũng quen thói quen này của vị Dương

cônương, cho nên thần sắc tự nhiên, vẫn

không

quát bảo nàng ngưng lại.

Lại nhìn lên.

Dương

yêu

Nhi trong tay còn giơ cành hoa, cùng

một

dạng với lần trước, cũng

không

biết là hái hoa từ đâu.

Tiểu thái giám xoay người

đi

về gặp hoàng thượng, rất nhanh,

hắn

lại

đi

ra,

nói: "Hoàng thượng

nói, vào

đi."

Tần ma ma

trên

mặt vui vẻ, đối với Phương Thảo, Nhị Nhi mới

nói: "Còn thất thần làm cái gì? Gọi các ngươi

đi

vào kìa."

Tiểu thái giám nhanh chóng cắt ngang lời nàng: "không

phải. Hoàng thượng

nói

là, Dương



nương vào

đi."

Tác giả có lời muốn

nói: có so sánh, mới biết được

yêu

Nhi trân quý.