Chương 48: Huynh có biết ta cứu huynh như thế nào không 2

Nói nghe hay ho thế, thực tế chỉ cần đi rồi, chẳng phải như một nha hoàn bị người ta nắm thóp sao. Hơn nữa lỡ như mẹ hắn ta không thích Du Du thì sao, lỡ như những người khác trong nhà hắn ta không thích Du Du thì sao?

Thẩm Dã Vọng một chút cũng không muốn Giang Du Du phải chịu ủy khuất này.

"Xin lỗi vì ta mạo muội hỏi một câu, vị công tử này là gì của Giang nhị cô nương? Ngươi có thể quyết định thay nàng sao? Ngươi hẳn không phải người thân của nàng chứ?"

Chúc Tiêu bình tĩnh nói, điểm này hắn ta vẫn có chút bản lĩnh nhìn người.

Hắn ta thong thả uống một ngụm trà, dường như tin chắc Giang Du Du sẽ đồng ý, không nói gì khác, chỉ vì tiền, nàng cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

"Ngươi!"

Tính cách Thẩm Dã Vọng thật sự hơi nóng nảy, chẳng giống vẻ ngoài trầm ổn chút nào. Giang Du Du đành tiếp tục vuốt ve hắn, kéo kéo áo hắn rồi vỗ vỗ an ủi.

"Được rồi được rồi, đừng giận, hãy nghe ý kiến của ta đã."

Thẩm Dã Vọng mới nguôi giận, mắt nhìn chằm chằm vào Giang Du Du.

"Chúc công tử, ta vẫn giữ ý kiến ban nãy, ta không muốn đến Chúc gia, ngươi hãy mời cao minh khác đi, thân thể mẹ ta cũng yếu, cần ta chăm sóc."

Giang Du Du hắng giọng, cười từ chối.

"Vậy cô càng cần đến Chúc gia ta, ta có thể cho cô một khoản tiền trước, giúp mẹ cô chữa bệnh."

Chúc Tiêu cũng không biết sao, cứ cố chấp cho rằng mẹ mình sẽ thích Giang Du Du, cứ muốn đem Giang Du Du về, thậm chí còn bám riết không tha.

"Không cần đâu, ta sẽ dựa vào bản thân mình, kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ."

Giang Du Du mỉm cười nhẹ nhàng, quả quyết lại tự tin, cả người tỏa sáng rực rỡ.

Chúc Tiêu càng thêm ngưỡng mộ nàng, loại cô nương kiên cường bất khuất lại tự tin này, mẹ hắn ta rất thích.

"Được rồi, nếu cô đổi ý thì có thể nói với chưởng quầy Phúc Hương Lâu, hắn sẽ viết thư cho ta."

Chúc Tiêu không thuyết phục được nàng, đành tiếc nuối lùi một bước.

"Ăn cơm trước đi, món ăn đã lên rồi, các ngươi không vội đi chứ? Cũng coi như Chúc mỗ cảm tạ mọi người giúp tìm lại ngọc bội, xin đừng từ chối nữa, sau này nếu có việc gì muốn nhờ ta giúp đỡ cũng cứ mở lời."

"Được, vậy đa tạ sự khoản đãi của Chúc công tử."

Giang Du Du cảm ơn xong, liền không khách sáo với hắn ta nữa.

"Tỷ tỷ, đệ muốn ăn cái tròn tròn kia."

"Là đầu sư tử phải không, được, tỷ gắp cho đệ."

"Tỷ tỷ ăn cái này không, món măng xào thịt này ngon lắm."

Giang Du Du vừa ăn vừa gắp thức ăn cho hai người, nàng chẳng hề gò bó, chăm sóc tỷ tỷ và đệ đệ rất chu đáo.

Thẩm Dã Vọng lại chẳng thèm thuồng mấy món ăn này, nếu hắn thích, có thể đến ăn hàng ngày, hắn chỉ hơi thèm thuồng sự chăm sóc của Giang Du Du, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Du Du, hơi ngượng ngùng đưa ra yêu cầu.

"Du Du có thể gắp cho ta ít măng không, ta cũng muốn ăn cái đó, nhưng không với tới."

Nói bậy, với cánh tay dài của huynh, một tay có thể ôm ba Giang Du Du, còn không với tới một món ăn sao?

Nhưng Giang Du Du không vạch trần hắn, cũng gắp cho hắn nhiều món, bốn người ăn uống vui vẻ. Chúc Tiêu ít khi động đũa, chỉ nhìn mọi người ăn, hắn ta nghĩ, có lẽ hắn ta đã hiểu lý do Giang Du Du từ chối.

Đối với nhiều người, chẳng cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu cả nhà bình an bên nhau.

Dường như Chúc Tiêu đã từ bỏ, không còn bám riết Giang Du Du nữa, ăn xong cơm mọi người liền chia tay, đợi mua sắm xong, về đến nhà thì đã gần tối.

Hôm nay Thẩm Dã Vọng rất vui, hắn còn được ăn món Du Du tự tay gắp cho! Hắn đang định lái xe ngựa vui vẻ rời đi thì Giang Du Du gọi hắn lại.

"Còn việc gì sao, Du Du?"

Đôi mắt hắn đen láy sáng ngời, khi nhìn người khác như đang nhìn cả thế giới của mình vậy, rất chuyên chú, cũng rất... làm người ta xao xuyến.

Giang Du Du chớp chớp đôi mắt long lanh, cố gắng hỏi một cách uyển chuyển.

"Thẩm Dã Vọng, huynh có biết hôm qua ta cứu huynh như thế nào không?"

Ầm một cái, mặt và tai Thẩm Dã Vọng đều đỏ bừng, mắt hắn lảng tránh, còn nói lắp bắp.

"Không, không biết."