Giang Tiểu Vận đã trấn tĩnh lại, lập tức ngạo mạn mắng chửi tiếp: "Đồ sao chổi, vừa rồi ngươi hét ai đấy! Ngươi dám hét nãi nãi sao? Chẳng trách cha chết, hóa ra ngươi không có giáo dưỡng như vậy!"
"Nhìn cái mặt ngươi kìa, xấu y như tỷ tỷ ngươi, mặt tỷ tỷ ngươi có nốt ruồi đen, mặt ngươi dính đất, quả là không phải người một nhà không vào một cửa."
Nàng ta mắng không biết thuận miệng đến mức nào, dù sao từ nhỏ nguyên chủ xui xẻo đã là đối tượng để nàng ta chế giễu rồi.
"Giáo dưỡng của ngươi tốt thật đấy, mở miệng ra là sao chổi, nhắm mắt lại là cha chết, quả thật là chó ngậm hoa sen."
"Ngươi thấy mình đẹp lắm sao? Nhìn cái miệng méo mắt xếch răng hô của ngươi kìa, nói chuyện có phải rỉ gió phun nước không? Nói ngươi xấu như chó còn là xúc phạm chó đấy! Miệng độc như vậy, cẩn thận sinh nhọt, mặt dày như vậy, cẩn thận nát mặt đấy!"
Giang Du Du trừng mắt nhìn nàng ta, lập tức phản pháo tới tấp.
Vừa là để đòi công bằng cho nguyên chủ, vừa là để trút giận của chính mình.
Nàng cũng là kẻ xui xẻo, từ một kẻ xui xẻo vừa giàu vừa đẹp, biến thành kẻ xui xẻo vừa nghèo vừa khổ này!!!
Thế này thì hay rồi, mức độ xui xẻo tăng gấp 200 lần!
Nghĩ lại kiếp trước, nàng ra ngoài không mang ô thì chắc chắn mưa, đồ ăn giao tới không bao giờ có đũa dùng một lần, đi bộ trên đất bằng chắc chắn ngã, bài tập không làm chắc chắn bị kiểm tra, ra ngoài mua đồ chắc chắn mất điện thoại, mua cổ phiếu nào lỗ cổ phiếu đó.
Ngay cả đi tắm nắng trên bãi biển, cũng có thể gặp sóng thần, rồi chết luôn.
Biết thế này, còn không bằng thối rữa dưới biển, đầu thai lại còn hơn!
Nàng nghi ngờ hợp lý, chính vì cả hai đều là kẻ xui xẻo, lại còn trùng tên họ và ngoại hình, nên nàng mới xuyên đến cái nơi quỷ quái này, phải đối mặt với những người này.
Không biết khi nào trời mới chấm dứt vận xui của nàng, người ta nói âm âm được dương, hai kẻ xui xẻo cộng lại, ít nhất cũng phải cho nàng một tương lai tốt đẹp chứ!
"Ngươi! Ngươi! Ngươi mới miệng méo mắt xếch! Ngươi còn dám nguyền rủa ta, đồ sao chổi nhà ngươi có tư cách gì mà nói ta!"
Giang Tiểu Vận tức giận hét lên.
"Sớm biết thế đã nên..."
"Á!!!"
Giang nãi nãi chưa nói hết câu, Giang Tiểu Vận đột nhiên kêu thảm thiết, ôm mặt miệng, lăn lộn dưới đất.
"Tiểu Vận, ngươi làm sao vậy?"
Giang nãi nãi bối rối.
"Mặt nàng ta thối rữa rồi, quả nhiên ác giả ác báo."
Giang Du Du tinh mắt nhìn thấy dịch mủ lộ ra từ kẽ tay nàng ta, cười rất sảng khoái.
Ha, quá đã, nàng nói cái gì thì cái đó thành sự thật y như vậy.
"Ta gϊếŧ ngươi! Tại ngươi cái đồ tiện nhân này! Nếu không phải ngươi nguyền rủa ta, sao ta lại thế này!"
Giang Tiểu Vận tức giận bò dậy từ dưới đất, hét lên lao về phía Giang Du Du, như bị ma nhập vậy, như phát điên.
Trên mặt nàng ta quả nhiên nổi mụn mủ, những mụn mủ này phủ kín mặt, còn nhỏ giọt xuống chất lỏng màu vàng nâu, như bị phỏng bỏng rồi bị chọc vỡ vậy.
Khiến người ta nhìn một cái đã muốn nôn.
Giang Du Du chán ghét né tránh thân mình nàng ta nhào tới.
"Đừng chạm vào ta, buồn nôn chết đi được."
Giang Tiểu Vận mắt trừng như muốn rớt xuống, xem ra là muốn đồng quy vu tận cùng Giang Du Du.
Giang nãi nãi vốn định tiến lên giúp đỡ, thấy Giang Tiểu Vận bỗng dưng như chó điên, bà ta nhất thời không dám tiến lên nữa.
"Lần này gặp báo ứng rồi chứ, đáng đời, đây đều là cái giá ngươi bắt nạt Giang Du Du!"
Giang Du Du một bên dùng lời khıêυ khí©h nàng ta, một bên canh đúng thời cơ, trong nháy mắt nàng ta nhào tới liền duỗi chân ngáng một cái, đợi nàng ta ngã xuống, lập tức bẻ hai cánh tay nàng ta ra sau lưng, cả người ngồi trên người nàng ta, chế ngự nàng ta.
"Cho ngươi mắng chửi, cho ngươi đánh người!"