Chương 49: Có Tiếng Động Trong Núi

Trưởng thôn nhíu chặt mày.

Không ít thôn dân rưng rưng nhìn ông.

"Vẫn còn nghĩ đến thôn Lâm Thủy bên kia ư? Chúng ta may mắn lắm mới trốn thoát được." Lão thôn trưởng thở dài thườn thượt.

Mọi người bỗng chốc rùng mình.

“Cái tên thiếu niên kia nhìn qua đã biết là con nhà phú quý. Mới có thể khiến đối phương tàn sát cả thôn, ắt hẳn là kẻ thù không đội trời chung. Bây giờ vẫn chưa rời đi, ắt hẳn là vẫn chưa tìm được người. Thôn chúng ta......e rằng cũng nguy hiểm rồi.

“Lúc đó ta liền đi thông báo cho trưởng thôn Lâm Thủy, họ không nhìn xa trông rộng tới cố tình muốn cho ở lại, có cách nào?”

“Hơn nữa, chiều nay ta đã phái người đi báo quan rồi. Chỉ chờ quan phủ lúc nào đến mà thôi. Hiện nay trên trấn loạn lạc, lưu dân tứ tán, giặc cỏ vô số, quan phủ chưa chắc đã muốn quản chuyện này.”

Mọi người lập tức thu liễm cảm xúc, người thân quan trọng đến mấy cũng không thể quan trọng bằng mạng sống của chính mình.

Chỉ có thể cố gắng tiếp tục tuần tra với đôi mắt đỏ hoe, trước khi đi còn hung hăng liếc nhìn Ngôn Mãn Thương một cái.

"Nhà họ Ngôn quả là tai họa. Cách đây vài ngày lão Trần bị sét đánh, sau đó lúa héo úa, nghe nói Ngôn lão nhân tối qua ngã cầu thang, gãy xương."

“Nữ nhi gả đi lại mang họa về, suýt hại cả thôn. Lại còn Ngôn Mãn Thương dẫn giặc vào thôn, cả nhà này đúng là độc hại!” Lưu thị tay cầm dao phay, nhìn về phía nhà họ Ngôn nói.

Lòng thôn trưởng khẽ rung động. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ khi Ngôn Tuệ dọn dẹp đồ đạc rời khỏi nhà cũ.

Có vẻ như may mắn của nhà cũ họ Ngôn đã đến hồi kết.

Năm trước, nhà họ Ngôn thu hoạch luôn là tốt nhất, hễ lên núi, nhà họ Ngôn là đầy ắp mà về. Ngôn lão tam thi mãi không đỗ tú tài, cũng đỗ sau khi Tuệ Tuệ ào nhà.

Lão thôn trưởng mắt sáng rực lên, như mình đã biết được chân tướng rồi!

Tuệ Tuệ úp mặt lên lưng ca ca, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là không đi cứu.

Nhóm người đó đều là những kẻ mất nhân tính, bị quan phủ truy nã, có án mạng trên người.

Năm ấy Vương Gia thôn gặp nạn, thôn Lâm Thủy lại không hề báo quan.

Họ đợi sau khi lũ cướp đi, cướp bóc tài sản của thôn Vương Gia, tạo giả hiện trường bị dân lưu vong cướp bóc, từ đầu đến cuối không bắt được thủ phạm.

Thậm chí, sau cuộc thảm sát vẫn còn có những người sống sót thoi thóp.

Để che giấu mục đích riêng tư của họ, đem họ vào bãi tha ma và chôn sống cho đến chết.

Trong sách nói, mấy người họ Ngôn đều là từ bãi tha ma chui ra.

Họ chỉ nhận chỉ vào thôn Lâm Thủy, nhưng đối phương không thừa nhận.

“Mùi máu tanh nồng nặc đã lan đến tận đây rồi.”

“Trước tiên hãy đi tuần tra, đêm nay không ai được ngủ, mọi người hãy cất giấu lương thực cẩn thận, nếu có giặc thì chúng ta sẽ vào núi.” Lão thôn trưởng lập tức ra lệnh.

Mọi người đều căng thẳng, tập trung cho đến tận đêm khuya.

Lương thực và và hài tử đều được giấu vào hầm chứa. Chỉ còn lại người già, nữ nhân ở nhà.

Nếu quả thật không thể thoát khỏi kiếp nạn này, cũng có thể để lại hài tử.

“Có tiếng động trong núi.” Hồ đồ tể ôm chặt dao mổ lợn, đứng dưới chân núi.

Tháng bảy nóng bức, không có một gợn gió.

Tiếng động khe khẽ lạo xạo trong núi liên tục không ngừng.

"Họ đang tiến về phía thôn!" Các nam nhân hít thở sâu, siết chặt vũ khí trong tay, khuôn mặt đầy vẻ quyết tâm.

Có dao phay, có rìu chặt củi, có sào tre, mọi người đều cầm lấy vũ khí để bảo vệ gia đình.

Ngôn Hán Sinh và trưởng tử Ngôn Xuyên cũng có mặt tại đây.

Lâm thị chống tay vào cửa lớn, run rẩy vì sợ hãi.

Nhà mới của Ngôn gia chưa hoàn thành, trong nhà không có hầm, các hài tử đều ở sau lưng nàng ấy.

Vương Gia thôn bốn phía, đã lờ mờ có ánh lửa.

Đó là đao kiếm dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.

Xa xa, có thể trông thấy từng mũi tên mang theo ánh lửa bay từ phía thôn Vương Gia.

Mũi tên sắc bén xé toạc bầu trời đêm, mang theo từng tiếng rít ầm ĩ.

“Nhanh né đi!” Trưởng thôn gầm lên.