Hồ Tiểu Sơn vỗ ngực, bước tới nắm lấy bàn tay mập mạp của tiểu manh oa.
Ồ, tay tiểu tổ tông mềm mại quá!
Hồ Tiểu Sơn đột nhiên không dám nắm chặt nữa.
Đôi tay đen sạm của hắn, đặt cạnh làn da trắng ngần của người kia, trông thật thô kệch.
Hồ Tiểu Sơn trong thôn nói sao thì là vậy, đám nam hài tử trong thôn đều thích nghe theo hắn. Lúc này, sau lưng có một hàng nam hài tử, đồng thanh nhìn về phía Tuệ Tuệ gọi một tiếng.
"Tiểu tổ tông."
“Tiểu tổ tông, lần sau còn dẫn chúng ta đi bắt lươn không?” Hồ Tiểu Sơn khom người xuống, nhìn nàng với đôi mắt lấp lánh, đây quả là một đứa nhỏ may mắn.
Là một báu vật
Ngôn Tuệ Tuệ nhăn nhó cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn: "Ăn lươn ngán rồi, đổi sang thứ khác đi." Tuệ Tuệ nhìn lên trời, mặt trời vẫn chưa lặn.
"Ngài nói đổi gì thì đổi, ngài muốn ăn gì?" Hồ Tiểu Sơn vừa nghe có trò vui, lập tức hăng hái lên.
Vương Thiên Bảo trợn mắt lên: "Ngươi thực sự tin vào tin đồn trong thôn sao?"
Lời nói về may mắn của Ngôn Tuệ Tuệ, trong thôn đã đồn đại ba năm rồi.
Cũng chỉ có nhà họ Ngôn là thịnh vượng. Tuy nhiên bây giờ nàng bị nhà họ Ngon đuổi ra rồi.
"Thèm ăn thịt quá..." Số thịt gà khô ít ỏi còn lại trong nhà, nương của nàng đều cất giữ rất cẩn thận.
Hồ Tiểu Sơn suýt khóc vì cảm động. Nhà hắn là nhà đồ tể, không thiếu thịt, nhưng kể từ khi hạn hán ba năm, hắn gầy đi vì đói.
Hắn thèm ăn, thèm đến mức nước dãi chảy ướt cả gối vào ban đêm.
“Vậy chỉ còn cách lên núi thôi. Đi nào, về thả lươn trước rồi tập trung dưới chân núi.”Hồ Tiểu Sơn vung tay lớn, tất cả hài tử đều ùn ùn chạy về nhà.
"Ôi, liệu Ngôn Mãn Thương có tức giận khi trở về không? Chẳng phải hắn ghét mấy đứa Ngôn gia đại phòng sao?"
"Mặc kệ hắn đi, nếu tiểu tổ tông có thể tìm được thịt, ngươi chọn tiểu tổ tông hay chọn Ngôn Mãn Thương?"
Đám hài tử bỗng dưng im lặng, Ngôn Mãn Thương cũng chẳng là gì cả!
Ngôn Minh Ngôn Lãng một bộ mặt ngây ngốc, bọn họ bấy nhiêu năm đều không thể chen chân vào nhóm hài tử trong thôn, bị xa lánh bấy nhiêu năm.
"Vậy thôi sao?"
"Chỉ cần thế này là xong?"
Và trước khi chúng đi, đã thân thiết gọi họ là Minh ca và Lãng ca???
Đi, chúng ta cũng thả cá chạch ra đi, để lát nữa cá chết mất.
Ngôn Lãng dắt theo đệ muội về nhà, Lâm thị lúc này cũng ra ruộng rồi.
Nước trong lu không biết từ lúc nào đã đầy lại.
Có thể là ca ca và cha đã đi lấy nước đổ vào.
Tuệ Tuệ lợi dụng ca ca đi lấy nước, từ không gian lưu trữ vơ vét hai kg cá chạch và lươn, rồi bỏ vào thêm.