“ Nàng, một cục nhen nhét ba tuổi. Nàng có tư cách gì để làm tổ tông của người ta? Nàng chỉ là mèo mù gặp chuột chết! Hồ Tiểu Sơn chỉ vào Ngôn Tuệ Tuệ.
"Dù có mù hay không, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mình tự nhận là gọi tổ tiên? Giờ lại không chịu nhận à?" - Ngôn Lãng tỏ vẻ khinh miệt.
Mười mấy tuổi là lứa tuổi dễ bị kích động nhất.
Ngay lập tức, mặt hài tử đỏ bừng vì tức giận.
"Nhanh, gọi ta là tổ tông..." Tuệ Tuệ dùng cả tay chân bò dậy, đứng thẳng người. Ừ, đứng thẳng người có khí thế hơn một chút.
"Gọi ông ngươi là tổ tông? Thật trơ trẽn, không biết nhìn lại bản thân mới lớn tí đã muốn làm tổ tông người ta rồi." Nói xong, Vương Thiên Bảo đứng sau lưng Hồ Tiểu Sơn khẽ hừ một tiếng. Năm nay hắn mười một tuổi, là nam hài độc nhất trong nhà.
Trong nhà, cha mẹ đều đang bệnh nặng. Hôm nay lươn, trạch bắt được, cũng phải mang về để bồi bổ cho cha mẹ.
“Câu này không phải do muội muội của ta nói, mà là do chính các ngươi đồng ý. Phải chăng các nguoi chơi không nổi? Hay là các ngươi không còn là nam nhân nữa?” Ngôn Minh tức giận mặt đỏ bừng.
"Trước đây các ngươi chưa bao giờ bắt được nhiều cá như vậy, hôm nay nếu không nhờ muội muội của ta, các ngươi mơ được ăn cá sao!?" Ngôn Lãng lạnh mặt nói, còn Hồ Tiểu Sơn thì sững sờ.
Hắn đột nhiên nhớ ra những lời đàm tiếu trong thôn.
Gia đình họ Ngôn trước đây là nhà nghèo nhất thôn Vương Gia, nghèo đến mức mái nhà dột nát. Yến lão tam là một người có học thức, nhưng thi mãi không đỗ được tú tài.
Từ khi đón Ngôn Tuệ Tuệ về nhà, nhà họ Ngôn đã xây được một ngôi nhà lớn. Ngay ngày nàng đến nhà họ Ngôn, Ngôn lão tam đã đỗ kỳ thi Tú tài.
Mọi người đều nói nàng là mang phúc đến.
Hồ Tiểu Sơn hít một hơi thật sâu, mảnh ruộng này trước đây họ đã đào bới nát bét, cũng không bắt được bất cứ thứ gì.
Mà hôm nay…
"Được rồi, ta nhận bạn làm tổ tông. Khi không có ai, chúng ta gọi ngươi là tổ tông, trước mặt người lớn, chúng ta gọi ngươi là Nhất tỷ. Nếu không, cha ta sẽ treo ta lên đánh." Hồ Tiểu Sơn nhớ lại nắm đấm của cha mình, rùng mình.
Nhận một đứa nhỏ ba tuổi làm tổ tông, cha hắn có thể đánh hắn xuống dưới gặp tổ tông đi.
“Nhận nàng làm tổ tông à? Sơn ca, chúng ta còn sĩ diện hay không? Bọn ở Lâm Thủy thôn sẽ cười chết chúng ta mất.” Vương Hành Phong tức giận dậm chân, hắn là cháu đích tôn của Vương thôn trưởng.
"Được rồi, ta đồng ý. Ai không nghe, đừng trách nắm đấm của ta không nhận người!"
“Từ nay về sau, Tuệ Tuệ là tổ tông nhỏ của ta, cũng là tổ tông nhỏ của Vương gia thôn ta, gặp nàng ai cũng phải ngoan ngoãn! Phải nghe lời nàng!”