Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Lý Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi, Ta Là Đoàn Sủng Của Đại Lão Toàn Kinh Thành

Chương 4: Cẩm Lý Vào Nhà!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Tuệ Tuệ mở to mắt, liền nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Ngôn linh nhỏ bé trời sinh trời nuôi đã bị sững sờ bởi sự nghèo túng của gia đình mình.

Cái nhà không có cả nóc, thật là nghèo đến mức đáng thương.

Kẻ trộm vào cũng phải thở dài.

Thật nghèo, thật nghèo quá...

Ngôn linh bẩm sinh trời sinh trời nuôi, từ xưa đến nay luôn là con cưng của Thiên đạo, được Thiên đạo cưng chiều. Thậm chí còn sở hữu sự chúc phúc của Thiên đạo, có thể tiên tri, lời nói sẽ theo ý ứng nghiệm, thậm chí có thể cầu may tránh họa, sự chúc phúc của Ngôn linh càng là nghịch thiên.

Truyền thuyết kể lại rằng, ai may mắn được Ngôn linh ưu ái, sẽ có thể lội ngược dòng, tiến đến đỉnh cao nhân sinh.

Huống chi, Ngôn linh đã hóa thành người rồi.

Nhìn thấy căn nhà tứ bề trống trải, Tiểu Tuệ Tuệ khẽ nhếch môi hồng hào: "Vào nhà thôi..."

Chỉ một tiếng nói khẽ, nó đã biến mất ngay lập tức.

Như thể tiếng nói khẽ kia chưa từng xuất hiện.

Bước chân nhỏ bé lại một lần nữa chạm lên nền đất mềm và ẩm ướt. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi nữ hài ba tuổi rưỡi.

"May mắn thay, không gian Ngôn linh của ta đã đi theo..." Là một Ngôn linh, tự nhiên nàng có vô số tín đồ, những người tôn thờ nàng không thể đếm xuể.

Những tín đồ dâng lên nàng những lễ vật, giờ đây đã chất đầy toàn bộ trong không gian.

Nữ hài há miệng cười toe toét, nụ cười nở rộ đến mức không nhìn thấy cả mắt. Trước đây, khi còn là một Ngôn linh, những món đồ cúng tế này đối với nàng chỉ có thể nhìn mà không ăn được.

Hiện tại nhìn thấy nước dãi của nàng có thể chảy thành một dòng sông.

Tiểu gia hoả hai tay chống nạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn lên trời cười lớn.

Cười mãi, cười mãi, "bẹp" một tiếng...

Chân không đứng vững, ngã nhào một cái chổng mông.

Tiểu Ngôn linh vốn ngạo mạn và kiêu căng, vội vã đứng dậy từ mặt đất. Nhìn xung quanh một cách thận trọng, nàng xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó vì cười.

May mắn là không ai nhìn thấy, nếu không thì mất mặt Ngôn linh quá đi mất!

Ôi, mới ba rưỡi tuổi tiểu Ngôn linh, đi lại còn chưa vững vàng nữa.

Tiểu cô nương lấy hai viên kẹo sữa bỏ vào túi, nhét một viên vào miệng, má phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ.

Thật ngọt ngào, ngọt ngào đến mức đôi mắt của nàng cong cong.

****

Editor: Mọi người yêu thích hãy giúp mình đề cử bộ truyện này nhé. Mình sẽ cố gắng ra nhiều chương mới mỗi ngày. Cảm ơn ạ!
« Chương TrướcChương Tiếp »