"Thím này, nhà thím có thịt hong khô nữa mà..." Tiểu Tuệ Tuệ chớp chớp mắt.
Trước đây nàng là một kẻ ngốc, không ai đề phòng, hầu hết những bí mật trong thôn nàng đều biết.
"Nói bậy! Nhà ta làm gì có thịt khô! Cả nhà đã nghèo đến mức không có cơm ăn rồi!" Thím Chu kia lập tức khoanh tay,sắc mặt hơi cứng đơ. Trời hạn ba năm nay, nhà ai dám đồn có lương thực, chỉ sợ hồn bay phách lạc.
Luôn luôn nghe thấy nàng ta ghen tị với nương mình, nói xấu nương mình sau lưng.
Tuệ Tuệ khẽ hừ một tiếng, trước đây nàng đã nghe lén không ít chuyện.
Nhiều năm qua, nương không thể hòa nhập vào đội ngũ nữ nhân trong thôn, không thể không liên quan đến nàng ta.
Tiểu Tuệ Tuệ bỗng dưng nhăn mặt, khoanh tay trước ngực, một tay chỉ trỏ, bắt chước dáng vẻ của người lớn nói: “Chúng ta phải giấu thức ăn cẩn thận, kẻo bị những con quỷ đói thèm nhìn chằm chằm."
“Giấu dưới gầm giường, thịt hong khô cất vào đó. Lại đấp phía trên, ta sẽ từ từ ăn.”
“Đào một cái hố dưới đáy lu nước, giấu hai trăm cân lương thực!”
"Trước tiên cứ để hai lão già chết đói quách đi, đỡ tốn cơm! Lỡ không may phải đi lánh nạn, lại còn thêm nhiều gánh nặng nữa..."
Tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ. Bắt đầu học kiểu nói chuyện phiếm, còn mang theo một chút cảm giác hài hước đáng yêu.
Lời nói ấy khiến mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Ban đầu định đến nhà họ Ngôn xem náo nhiệt, toan tính trục lợi, nhưng giờ thím Chu kia giờ đây sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt như bị sét đánh.
Nàng…
Làm sao mà nàng biết được chi tiết như vậy?!
"Ồ, nhà họ Chu, nhà ngươi còn thịt hong khô à? Nghe nói dạo trước ngươi cắt hết lương thực của lão thái thái và lão gia tử cơ mà?" Mọi người buông lời chế giễu, khuôn mặt người nam nhân của bà thím lập tức đỏ bừng vì tức giận.
Mấy chục năm phu thê chung sống, giờ đây làm sao mà không hiểu được sự bối rối trong lòng của đối phương chứ.
"Thứ mất mặt! Cút về đi! Cha mẹ ta ở nhà đói đến nỗi không dậy nổi, mà cái mụ điên này dám giấu giếm bao nhiêu lương thực thế này!" Nam nhân gào lên giận dữ.
"Đừng nghe nàng ba hoa, nàng chỉ là một đứa trẻ, nàng nói bậy thôi."
Câu nói đó khiến thím Chu đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Được rồi, một hài tử ba tuổi làm sao biết nói dối được? Nàng còn có thể biết kho lương, thịt nhà ngươi ở đâu? Mau về đi, đừng cản trở việc chính của các đại lão gia!” Lão thôn trưởng quát tháo, bà thím Chu lập tức ôm mặt khóc lóc bỏ chạy.
Lâm thị thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Nàng biết Chu thị luôn tìm cách chèn ép mình, điều đó đã rõ ràng ngay từ khi nàng mới về nhà chồng.
Bất ngờ thay, Tuệ Tuệ nữ nhi ba tuổi của nàng, cũng biết bảo vệ nương.
Lòng nàng ấm áp vô cùng.