"Được rồi, vậy ta đi làm việc đây. Ngươi nhớ nghỉ ngơi sớm, giờ đang mang thai không thể lơ là được." Lâm thị mấy năm trước đã suy nhược cơ thể, sinh lão tam được bảy năm rồi mà vẫn không mang thai được.
"Nhà sắp sửa xây nhà rồi...... Tuệ Tuệ, ngươi quả là một báu vật. Sau khi ngươi hồi phục ý thức, cuộc sống gia đình chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn." Ngôn Minh vui vẻ ôm muội muội, như nhìn vào một ngọn núi vàng núi bạc vậy.
"Đương nhiên rồi, ta sẽ phụng dưỡng cha nương chu đáo." Tiểu Tuệ Tuệ tự hào nói, "Ta là người sẽ làm việc lớn."
“Thật đáng tiếc cho mảnh ruộng đó. Nghe nói nhiều người trong làng đã đến nhà cũ để xin lời khuyên.” Ngôn Minh phẫn nộ.
Tiểu manh oa chưa cao bằng thắt lưng vẫy tay: "Mai sẽ héo úa."
Ngôn Lãng trầm ngâm nhìn muội muội, cảm thấy có gì đó rất ảo diệu.
Khu ruộng nhà mình rõ ràng ngày hôm trước còn héo úa, chỉ vì Tuệ Tuệ nói một câu "Chồi non mau lớn lên", ngày hôm sau liền sống dậy??
Ngôn Lãng bỗng dưng có một ý nghĩ khủng khϊếp.
"Tuệ Tuệ, đi nào, đi xem ruộng nhà mình nào?" Ngôn Lãng cười rạng rỡ dỗ dành muội muội.
Tuệ Tuệ nóng lòng muốn đi, vội vàng theo nhị ca và tam ca đi.
Vừa đi vừa lấy ra một nắm kẹo, "Nhị nồi ăn, tam nồi ăn. Đây là phu nhân kia lén lút cho ta...", Tuệ Tuệ không chớp mắt lừa ca ca.
Một nắm lớn, nhị ca tam ca chỉ ăn một viên.
Số còn lại định để dành mang về cho cha mẹ.
Ba người đi trên bờ ruộng, hai bên đường đầy những chiếc lá vàng úa, nhìn vào khiến lòng người nặng trĩu.
Năm nay nếu không thu hoạch được gì, e rằng mùa đông này hơn nửa thôn dân sẽ chết.
Chỉ nghĩ đến thôi, lòng đã nghẹn lại, không thở nổi.
"Tuệ Tuệ, cây mạ còn sống được không?" Ngôn Lãng nhìn những cây mạ đã hoàn toàn khô héo, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.
"Ông bà quá bất công, sau này ta cũng không gọi họ nữa. Rõ ràng mảnh ruộng kia là do cha mẹ vun trồng, mảnh này đã sắp chết héo rồi." Ngôn Minh tức giận đến mức nước mắt trực trào.
"Nồi nồi đừng khóc, đừng khóc, sẽ mọc rất nhiều rất nhiều lúa. Xanh mướt, cao cao, bông lúa sẽ nặng trĩu..." Tiểu cô nương tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Mọi chuyện đã ổn thỏa.”
Ngôn Hán Sinh đầu đầy mồ hôi trở về, đi đến trước lu nước, cầm lấy cái bát lớn liền uống một ngụm.
“Gần đây nước này có hơi ngọt... Sáng lấy nước vậy mà vẫn còn hơn gần nửa lu.”
Ngôn Hán Sinh lẩm bẩm. Gần đây dường như nước dùng rất chậm hết.
“Có thể vì ngày thường uống ít, nên khi quá khát uống vào mới cảm thấy có vị hơi ngọt thanh hơn.” Lâm thị cười nói, trước đây không cảm thấy ngọt, cũng là gần đây mới có vị ngọt.
Tuệ Tuệ nheo miệng cười, nước trong không gian có vị ngọt.
****
Editor: Mọi người yêu thích hãy giúp mình đề cử bộ truyện này cho mình ít động lực nhé. Mình sẽ cố gắng ra nhiều chương mới mỗi ngày. Cảm ơn ạ!