“ Tuệ Tuệ, ngươi lại đây. Thôn trưởng bá bá hỏi ngươi một chút.” Thôn trưởng đứng ở cửa gọi Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ quay ngoắt đầu lại, liền trông thấy trưởng thôn bá bá đứng ở cửa từ đường, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng không thể che giấu.
Ngay lập tức, nàng bước những bước chân ngắn ngủn, lạch bạch lắc lư như một chú chim cánh cụt, chạy về phía trước.
"Trưởng thôn bá bá..." Tiểu cô nương nói với giọng nói nũng nịnh, khiến trưởng thôn bá bá bỗng chốc không còn giữ được vẻ nghiêm túc nữa.
Sau một hồi lục lọi, ông rút từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho Tuệ Tuệ.
Giọng của trưởng thôn hạ thấp xuống, hỏi: "Ngôn nha đầu, ngươi nói cho bá bá biết, ngươi làm sao mà biết được hắn xui xẻo vậy?"
Đôi mắt của Tuệ Tuệ lóe lên, chớp chớp và nói: "Khí đen, khí đen trên người hắn ta, sẽ mang lại xui xẻo cho bất cứ ai nó chạm vào ..."
"Chết người... nhiều người chết, lửa to... lửa lớn..." Tiểu nha đầu với vẻ mặt ngây thơ, dang rộng hai tay ra hiệu.
Lão thôn trưởng hoảng sợ lùi lại một bước, lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất.
"Ngươi nói gì?!"
“Lửa lớn... thiêu chết rất nhiều người.” Tuệ Tuệ rụt rè co rúm người lại.
Nhớ lại cảnh trong sách, cả thôn gần như chỉ còn sót lại không có bao nhiêu người sống.
Thôn trưởng hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, đi qua lại cả người không yên bồn chồn lo lắng.
Lâm thị nhìn từ xa, lông mày lo lắng nhăn chặt.
"Ngôn nha đầu, ngươi..." Lão thôn trưởng thực ra có chút do dự, nhưng lại nhớ đến tiếng sấm sét ban ngày hôm qua, khiến hai bà lão kia giờ vẫn đang nằm liệt giường.
Nhưng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, trưởng thôn lại không thể kìm nén được sự lo lắng.
Đêm qua, ông ta đã mơ một giấc mơ.
Mơ thấy ba vị tổ tiên ở giữa vị trí cao nhất trong nhà thờ tổ đang cãi nhau, vừa cãi nhau vừa nhắc đến Tiểu Tuệ Tuệ.
Nói nàng rất hung dữ.
Lão thôn trưởng lại cúi đầu nhìn tiểu nha đầu chưa cao bằng đùi mình, hung dữ sao?
Khá đáng yêu mà.
Hôm qua lúc sét đánh người đúng là không được dễ thương lắm, vậy...... cũng không nên trách nàng nhỉ?
Trưởng thôn do dự một lúc: "Ngôn nha đầu, ngươi đừng nói ra khả năng này của mình. Ta sẽ tìm người đến thôn bên cạnh thông báo cho họ một tiếng." Vài thôn lân cận đều có mối quan hệ thông gia, ngày thường họ không mấy hòa thuận với thôn bên cạnh, vì nguồn nước mà thường xuyên đánh nhau.
Nhưng về mặt sống chết, thôn trưởng vẫn không so đo tính toán.
Nếu chuyện này là thật, vậy Ngôn nha đầu chính là bảo bối, là tiểu phúc tinh của thôn họ.
Tuệ Tuệ ật đầu, không quan tâm. Nhảy nhót tung tăng quay về bên cạnh Lâm thị.
Ngôn Hán Sinh bế nữ nhi lên, vậy là cùng nhau về nhà.