“Trời ơi, uổng phí ba trăm cân lương thực! Chỉ vì Ngôn nha đầu nói một câu mà chúng ta mất đi ba trăm cân lương thực đấy!” Một phụ nhân vừa nói vừa bĩu môi, nàng ta không thấy có gì to tát cả, chỉ là do dân làng quá nhát gan mà thôi.
Ba trăm cân lương thực, một người chỉ uống nửa chén cháo loãng, có thể kéo dài bốn năm tháng.
Nhưng nàng ta không dám chống lại trưởng thôn.
Lúc này chỉ có thể nhìn Tiểu Tuệ Tuệ nói chuyện.
Lâm thị nghe vậy bật cười chế giễu: "Ta nhớ ngươi cũng là từ thôn bên cạnh gả về, sao không dắt theo hài tử về nhà mẹ đẻ, biết đâu cũng được chia ba trăm cân gạo?"
“Ai muốn đi thì có thể đi, nhưng đã đi rồi thì sẽ bị đuổi khỏi gia phả, không được trở lại. Trưởng thôn cảnh cáo liếc nhìn phụ nhân , phụ nhân kia lập tức bị nam nhân của mình kéo về.
Trưởng thôn, hôm qua mấy hài tử lợi dụng lúc ta đi vắng, đã chia phần cho lão đại.
"Lão đại cũng là nhi tử của ta, hai mẫu ruộng đó rốt cuộc cũng thiệt thòi cho cả nhà hắn. Ta định lấy ba mẫu ruộng tốt đầu thôn đổi lại, ông thấy có được không?" Lão Ngôn gia bỗng nhớ ra chuyện chính.
“Ông già này tính toán giỏi thật đấy! Hai mẫu ruộng của Hán Sinh tốt mọc lắm, mà ông ta lại muốn đổi về, đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Hai mẫu ruộng đó vốn dĩ do tức phụ của Hán Sinh chăm sóc.”
Bà thím hàng xóm không kìm được bèn mắng.
"Chuyện nhà ta liên quan gì đến ngươi!" - Ngôn lão nhị gầm lên giận dữ.
Ngôn lão tam là người đọc sách, cho dù có bất kỳ mâu thuẫn nào, hắn cũng sẽ không can thiệp, chỉ cụp mắt đứng sang một bên.
Hắn ta không bao giờ nói gì, nhưng mỗi lần có lợi thì hắn ta luôn chiếm phần lớn.
“Trước khi chưa sang tên, cứ vậy đi. Ruộng nhà họ Ngôn ta không còn làm được sao? Đổi ba mẫu lấy hai mẫu, lão đại là nhi tử ruột coi như thương xót cả nhà ngươi mới chia thêm cho ngươi đấy." Ngôn lão nhân nói chẳng thèm nhìn nhi tử mình.
Mắt Ngôn Hán Sinh dần dần lan tỏa sự lạnh lẽo, Lâm thị nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Người nam nhân chất phác, thật thà, suốt mấy chục năm vì gia đình mà vất vả, giờ đây bị cha mẹ ruột bỏ rơi, trong lòng không biết phải đau khổ như thế nào.
“Vì cha đã nhất quyết chia tài sản, vậy thì được thôi. Ta chỉ lấy ba mẫu ruộng, ngoài ra không đòi hỏi gì thêm. Khi ấy, lúc Tuệ Tuệ được bế về nhà, mang theo ba trăm lạng bạc.”
“Tuệ Tuệ là do tức phụ của ta nuôi dưỡng, không tốn một xu của nhà họ Ngôn. Số tiền này ta sẽ không lấy một đồng nào. Sẽ chia hết nhị đệ và tam đệ.”
“Tiền dưỡng già của cha mẹ trong tương lai, ta cũng sẽ không can thiệp, nếu cha đồng ý chúng ta sẽ chia, nếu cha không đồng ý, chúng ta sẽ chia theo ba trăm lượng trong nhà.”
Ngôn Hán Sinh là người chất phác, hắn chỉ đơn giản là thương xót cha mẹ và thấu hiểu cho gia đình này.
Nhưng hắn không ngốc.