Chương 18: Ca Một Bát, Ta Một Bát

Ngày đó đi lạc, thật khó khăn tìm nàng về được lại hôn mê bất tỉnh.

Trên đường gặp một lão đạo sĩ, kéo lấy Tuệ Tuệ đang ngủ mê mệt để bói quẻ, nói thẳng rằng nàng có mệnh phú quý bẩm sinh, che chở cho thiên hạ.

Sợ hãi khiến Ngôn Hán Sinh trực tiếp đuổi lão đạo đi.

Loại lời này không thể nói bừa bãi.

Hiện nay, Lâm thị dường như có chút tin tưởng rồi.

“Muội muội, có chút phúc vận trong người.” Ngôn Minh ấp úng tự nhủ muội muội chỉ cần lẩm bẩm gì đó là có thể ăn được thứ đó.

Lâm thị ôm bụng bước vào bếp, nhìn vào chén thuốc phá thai đang bốc hơi nóng, mắt nhìn sang chỗ khác.

“Gà xông khói có thể bảo quản lâu, trưa nay hãy ăn gà rừng hầm nấm đi. Cũng để cầu may mắn, coi như là ăn mừng tân gia vậy.” Mấy đứa trẻ đói đến nỗi mắt lồi ra, Lâm thị làm sao lại không biết được.

Lâm thị nhanh chóng làm sạch gà rừng, cắt thành từng miếng nhỏ.

Hôm qua thím Lưu cho một túi lương thực, trong đó có một phần nấm khô.

Lâm thị đem nó rửa sạch và ngâm nước.

Cắt lát gừng cho vào nồi cùng.

Gà rừng béo ngậy nhiều mỡ, Lâm thị vớt mỡ gà ra thắng lấy mỡ, để lại một phần vào hũ đựng dầu.

Gà được thả vào chảo dầu nóng sôi, tiếng xèo xèo vang lên, những tia dầu bắn ra tứ phía, cả căn bếp tràn ngập hương thơm, mấy hài tử thèm thuồng đến chảy cả nước dãi.

“Nhanh chóng đóng cửa lại, sẽ bị người khác ngửi thấy.” Nạn đói đã xóa nhòa lương tâm, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ. Mấy ngày trước, có nhà trong thôn bị trộm.

May mắn thay đại ca đã sửa chữa cửa sổ. Ngôn Minh hít một hơi thật sâu.

Có lương thực trong nhà, lòng không hoảng hốt.

"Lương thân ngoan ngoãn, ta giúp lương thân nấu cơm..." Tuệ Tuệ kiễng chân, tay bưng một gáo bầu nhỏ.

"Được thôi, hôm nay chúng ta ăn một bữa ngon nào! Ăn cơm, coi như ăn mừng cho Tuệ Tuệ khỏi bệnh, cũng coi như ăn mừng dọn nhà mới được không nào?" Lâm thị cúi người, nhìn tiểu nữ nhi xinh xắn, đáng yêu, lòng ấm áp vô cùng.

Đứa nhỏ này đã được nuôi dưỡng hơn ba năm, trước đây tính cách kiêu căng, cũng không thân thiết với bà ấy lắm.

Mãi đến sau lần ngốc nghếch này, Lâm thị lại càng cảm thấy thân thiết với nàng hơn, như thể nàng là nữ nhi ruột của mình vậy.

Yêu đến tận xương tủy.

“Ngươi cứ dùng ống tre nhỏ này để đựng gạo. Ca ca một bát gạo, ngươi một bát gạo, nấu như vậy là được rồi.” Cái ống tre nhỏ lắm, chỉ to bằng nắm tay của Tuệ Tuệ.

Lâm thị dặn dò xong, liền ra khỏi cửa.

"Ta đi nhổ ít hành, Ngôn Minh, Ngôn Lãng các ngươi cắt cánh gà rừng đi, cẩn thận nó bay mất." Lâm thị đứng ở ngoài cửa nói.

Tuệ Tuệ nằm sấp trước hũ gạo, nghiêng đầu.

Ca một bát, ta một bát?

Bỗng nhiên gật đầu, đúng vậy, đúng là như vậy, không sai!!