"Xin hỏi vị công tử cô nương này, có thể nhường lại cho chúng ta được không? Phu nhân nhà ta đang rất cần nhân sâm. Nếu không thể tự quyết định, xin hãy dẫn chúng ta đi gặp người lớn trong nhà. Giá cả chúng ta sẽ theo ý ngươi." Lão ma ma thật lòng quan tâm cho chủ tử, lập tức xuống xe ngựa và cúi đầu làm lễ chào ba hài tử.
Ngôn Lãng kéo đệ đệ, muội muội né tránh nghi lễ này.
Ánh mắt của Ngôn Lãng lóe lên một tia sáng. Nhân sâm, Ngôn gia cầm trong tay cũng e rằng là tai họa.
“Ngài,” Ngôn Lãng hít một hơi thật sâu, “Ngài có thể trả bao nhiêu?” Hắn cảm thấy mình như đang đứng trên mây, như thể đang trong mơ vậy.
Hắn chỉ là dẫn muội muội đi lên núi một lần thôi!
Ma ma nhìn củ sâm cẩn thận soi xét, rồi trịnh trọng nói: "Củ sâm này khoảng năm mươi tuổi, nếu ở kinh thành, có thể bán được một trăm lượng."
Ngôn Lãng gật đầu. Trước đây hắn đã nghe đại phu trong thôn nói qua.
Nhân sâm dưới một trăm năm tuổi thì giá cả không chênh lệch nhiều, nhưng trên 100 năm tuổi thì giá ít nhất gấp ba lần.
Nhân sâm trăm năm tuổi là quý hiếm.
Tuệ Tuệ cẩn thận đếm từng ngón tay, thầm nghĩ một trăm lượng bạc là bao nhiêu cái.
Đã đếm hết cả ngón tay và ngón chân mà vẫn không đếm được.
“Nhưng hiện tại ở nông thôn, vậy thì tính theo giá nông thôn.”
Ở kinh đô giá cao, là vì có chi phí vận chuyển ở giữa. Giá thu mua ở nông thôn, tự nhiên sẽ thấp hơn một chút.
Ma ma nhìn kỹ đứa nhỏ một cái, đôi giày của hắn đã lộ cả ngón chân, có thể đoán được cuộc sống của hắn không như ý. Trong tình cảnh này mà vẫn giữ được tâm tính tốt, gia đình này quả là biết dạy con cái.
“Cây nhân sâm này phẩm chất rất tốt, ngay cả là ở thôn quê cũng có thể bán được giá tám mươi lạng bạc.” Ma ma cẩn thận đánh giá rồi mới nói.
Giá cả dược liệu tuy không tăng cao, không giống như lương thực bị người ta tranh cướp.
“Hít......” Ngôn Lãng giật mình.
Tuệ Tuệ cũng học theo ca ca kêu lên một tiếng "hít", sau đó lại hỏi: "Tám mươi lượng nhiều không?"
Ngôn Lãng nhìn nàng và nói:“Nhiều hơn cả ngón tay và ngón chân của ngươi cộng lại.”
Tiểu Tuệ Tuệ đôi mắt sáng bừng lên, kêu lên một tiếng "Oa!".
Phu nhân trong xe ngựa cười lớn, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu."
“Nhân sâm do muội muội đào được, xem ý tứ của muội muội.” Ngôn Lãng dừng lại một lát, rồi nhìn Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.
Tuệ Tuệ ngẩn người ra, liếc nhìn phu nhân trong xe ngựa.
Tiểu cô nương nghiêng đầu: "Bụng Ngươi có hai đệ đệ. Một lớn, một nhỏ. Nếu không có nhân sâm, thì sẽ không thể tồn tại."
Phu nhân bỗng dưng ngồi thẳng người, vỗ về bụng, tim đập nhẹ.
Đôi bàn tay thon thả vén rèm: "Ngươi nói thật chứ? Thật sự có... đệ đệ?"
Phu nhân sắc mặt hơi trắng bợt, trên đầu còn cài chiếc trâm ngọc lục bảo, người mặc đồ trắng tinh. Nhìn vào có thể thấy gần đây trong nhà có người thân qua đời, đang trong thời gian để tang.
"Đúng vậy, hai đệ đệ, một đứa mập mạp, một đứa gầy gò." Tiểu Tuệ Tuệ gật đầu nhỏ, nhưng hai bảo bảo có vẻ rất yếu ớt.
Phu nhân khẽ nắm chặt tay, cố gắng nở nụ cười và nói: "Vậy, vậy thì mượn lời cát tường của tiểu cô nương. Nếu thực sự sinh được nam, nhất định sẽ tặng quà mừng cho tiểu cô nương."
Đây là lời nói duy nhất bảo rằng bà ấy sẽ sinh nam đinh.
Câu nói này như tiếp thêm cho bà ấy một luồng sinh khí.
“Ta đã nói chính xác mà.” Tuệ Tuệ ưỡn ngực, hừm, ngôn linh xuất mã, một mình địch hai.
“Ma ma, lấy một trăm lượng bạc đến đây. Mang hết thức ăn trên xe cho cô nương. Nếu... Lẩn này thật sự vượt qua được kiếp nạn này, ta... sẽ ban thưởng cho cô nương hậu hĩnh. Phu nhân nhíu mày dịu dàng, Tuệ Tuệ nhìn bà ấy lại cảm thấy có chút thân thiết.
Nguyên bản tám mươi lượng tiền nhân sâm, với lại mười lạng thịt hươu, phu nhân trực tiếp cho một trăm lượng.
Xung quanh xe ngựa có bốn thị vệ đi theo, họ là có mang theo thức ăn.
Ma ma liền đi lấy thức ăn cho họ, đại khái có ba bốn con gà đã được tẩm ướp gia vị, và còn một số lương khô.