Chương 9

Thư ký Tần ngạc nhiên: "Ngài không đến thành phố H sao?"

Lục Trạch đã cúp máy.

Sau khi cúp máy, anh gọi cho Kiều Huân, nhưng cô không bắt mắt.

Tin nhắn cũng không gửi được.

Kiều Huân đã chặn số và tin nhắn của anh...

Lục Trạch tức giận ném điện thoại sang bên cạnh, một lúc lâu sau, anh nhấc chiếc nhẫn kim cương lên và ngắm nó, giờ anh tin rằng Kiều Huân thực sự quyết tâm rời xa anh.

Chỉ là, nếu anh không gật đầu, cô vẫn phải là Lục phu nhân.

...

Ba ngày sau, tại tòa nhà tập đoàn Lục Thị, trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Lục Trạch đứng trước cửa sổ lớn, cầm điện thoại nói chuyện với bà Lục, bà muốn gặp Kiều Huân, bảo anh đưa cô về nhà thăm.

Lục Trạch nhẹ nhàng nói chuyện với bà.

Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Lục tổng, có một bưu kiện gửi đến cho ngài."

Lục Trạch nhướng mày, đã đoán được là gì.

Một lúc sau, thư ký Tần bước vào, đặt bưu kiện lên bàn làm việc, nhẹ nhàng nói: "Đây là của phu nhân gửi tới."

Lục Trạch đứng bên cửa sổ nhìn vài giây, rồi từ từ bước qua. Ngón tay thon dài cầm lên và mở ra, đúng như anh nghĩ, đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Anh lướt qua, Kiều Huân rất dứt khoát, không muốn bất cứ điều gì.

Ra đi với hai bàn tay trắng!

Mặt anh ngày càng tối sầm, một lúc sau, anh hỏi nhỏ: "Cô ấy dạo này đang làm gì?"

Thư ký Tần trả lời ngay: "Có vẻ cô ấy đang bán nhà! Có nhiều người đến xem, nhưng chưa có ai mua. Ngoài ra, phu nhân cũng đang tìm việc làm, cô ấy từng đạt giải thưởng trong nước khi còn học đại học, một tổ chức khá tốt dường như muốn ký hợp đồng với cô ấy, với mức lương và đãi ngộ rất tốt."

Lục Trạch ngồi xuống ghế da.

Một lúc sau, anh giơ tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn nó.

Giọng anh lạnh như băng: "Tìm người đến thương lượng ngôi nhà đó, cố gắng ép giá xuống thấp nhất để mua!"

Rồi anh cười nhạt: "Còn về công việc, cô ấy không chịu được khổ đâu!"

Thư ký Tần sững sờ.

Cô ấy nghĩ Lục Trạch sẽ trừng phạt nhà họ Kiều đến tận cùng, nhưng anh không làm vậy...

Không phải là anh ghét Kiều Huân nhất sao?

Cô ấy chỉ ngập ngừng vài giây, Lục Trạch nói với giọng trách móc: "Sao chưa đi nữa?!"

Thư ký Tần bước ra.

Ngoài văn phòng, cô ấy siết chặt tay, do dự một lúc rồi cầm điện thoại gọi đi...

….

Hai ngày sau, Kiều Huân đã bán được ngôi nhà.

Căn biệt thự trị giá 50 triệu tệ, bên mua đã ép giá xuống 28 triệu, Thẩm Thanh mắng mỏ bên kia là tham lam.

Nhưng Kiều Huân nghiến răng nói: "Bán!"

Bởi vì anh trai đang ở trong đó, không thể chờ đợi. Ngoài phí luật sư, nhà họ Kiều còn rất nhiều khoản khác cần phải trả, với áp lực như vậy, Kiều Huân không có lựa chọn nào khác.

Sau khi bán nhà, cô tìm cách gặp Kiều Thời Yến.

Kiều Thời Yến với khuôn mặt điển trai và thanh lịch, trước đây đi đâu cũng có đám con gái danh giá theo đuổi, nhưng bây giờ trông anh ấy hơi tiều tụy. Anh ấy và Kiều Huân nói chuyện qua lớp kính.

[Hãy tìm một luật sư tên là Mạnh Yến Hồi.]

[Tiểu Huân, anh ta có thể giúp anh, cũng có thể giúp em.]

...

Kiều Huân muốn hỏi rõ, nhưng đã hết giờ thăm nom Kiều Thời Yến nên đành phải rời đi.

Anh ấy nhìn em gái, ánh mắt đầy tiếc nuối. Kiều Huân, em gái của anh, từ nhỏ là viên ngọc quý của gia đình, bây giờ lại phải lo toan cho gia đình.

Kiều Thời Yến đã đọc báo, anh ấy biết rõ tình trạng của Kiều Huân.

Khi sắp rời đi, Kiều Huân đứng lên nắm lấy song sắt, cô nắm chặt đến mức khớp tay trắng bệch: "Anh... anh..."

Kiều Thời Yến đưa ngón trỏ lên môi, lẳng lặng nói hai chữ—

[Bảo trọng]

Kiều Huân nhìn anh ấy rời đi, một lúc lâu sau, cô từ từ ngồi xuống.

Mạnh Yến Hồi...

Đúng vậy, cô phải tìm Mạnh Yến Hồi.

...

Kiều Huân vừa ra khỏi trại giam, nhận được cuộc gọi từ công ty đào tạo, bên kia rất lịch sự gọi cô là Lục phu nhân, nói rằng họ tạm thời không cần người.

Kiều Huân nghe xong, lặng lẽ cúp máy.

Cô đoán đây là ý của Lục Trạch, anh đang ép cô trở lại.

Cô không tự lừa dối mình rằng Lục Trạch sẽ yêu cô sau một thời gian dài, anh chỉ cần một người vợ để phục vụ, cần một hình ảnh để ổn định cổ phiếu của Lục Thị.

Trong mắt anh, Kiều Huân không có giá trị.

Điện thoại reo, cô cầm lên, nhìn thấy là một dãy số lạ.

Nhấc máy, thì ra là Lục Trạch gọi.

Giọng anh luôn lạnh lùng và quý phái: "Kiều Huân, chúng ta nói chuyện đi!"

Giữa trưa, mặt trời tháng Chín rực rỡ, nhưng không thể làm ấm cơ thể Kiều Huân.

Nửa tiếng sau, Kiều Huân bước vào tòa nhà tập đoàn Lục Thị, thư ký Tần tự mình đón cô ở tầng dưới và đưa cô lên văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Khi mở cửa, Lục Trạch đang xem tài liệu.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn, chiếu lên người anh, làm anh trở nên đẹp như thần linh. Anh rất đẹp trai, mọi cử chỉ đều rất thu hút, ngay cả thư ký Tần cũng phải liếc nhìn anh một lúc.