Trong khoảnh khắc chỉ có hai người, người đàn ông cuối cùng đã lộ rõ bản chất.
Anh nói bà nhớ cô, có lẽ chỉ là cái cớ. Thực chất anh chỉ muốn lừa cô trở về, làm những chuyện thân mật... Kiều Huân vừa cảm thấy xấu hổ lẫn tức giận.
Lục Trạch nắm chặt tay cô, định sờ vào người mình.
Kiều Huân cảm thấy anh điên rồi, nhưng cơ thể cô lại nói với mình, thân thể đã quen được nuôi dưỡng bằng mật ngọt cũng có chút ham muốn.
Lục Trạch giữ chặt tay mềm mại của cô.
Anh áp sát vào gần tai cô, khẽ nói bằng giọng nói quyến rũ: “Có muốn không? Nếu muốn thì bây giờ tôi sẽ thỏa mãn em!"
Nếu là trước đây, anh cũng đã từng đối xử với cô như thế.
Kiều Huân đã sớm ôm lấy cổ anh, thả lỏng thân thể, hôn anh... bởi vì Lục Trạch hiếm khi dịu dàng như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy bi thảm, trong cuộc hôn nhân không tình yêu này chỉ có thể xác, cô coi như đã phí phạm ba năm thanh xuân.
Kiều Huân nằm chặt tay thành nắm đấm.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng thở dốc ở vai anh, cô cố tình nói ra những lời khiến anh khó chịu.
Cô nói: "Lục Trạch, nếu anh thực sự muốn, thực sự có thể tìm Bạch Tiểu Tiểu giải quyết... Tôi không quan tâm lắm đâu, hơn nữa chúng ta cũng sắp ly hôn rồi mà!"
Giây phút tiếp theo, Lục Trạch buông cô ra.
Anh lùi lại một bước, quan sát biểu hiện không hề quan tâm của cô.
Quả nhiên là cô không quan tâm!
Nếu một người phụ nữ quan trọng đối với chồng, cô sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy. Lục Trạch chưa bao giờ có ham muốn thể xác đối với Bạch Tiểu Tiểu, nhưng vào lúc này anh cũng không muốn giải thích với Kiều Huân khi cô đang giận dỗi.
Anh nói với giọng châm biếm: "Kiều Huân, bây giờ em cũng hơi quá quắt rồi đấy!”
Nói xong anh bỏ cô lại một mình, đi tắm nước lạnh.
Mười phút sau, Lục Trạch bước ra từ phòng tắm, anh nhìn Kiều Huân đã trải một cái chăn mỏng trên ghế sofa, rõ ràng là cô định ngủ ở đó qua đêm.
Anh cảm thấy bực bội trong lòng.
Cơn giận mà anh đã kìm nén bỗng trỗi dậy, không suy nghĩ gì nhiều đã bế Kiều Huân lên, ném lên chiếc giường mềm mại và sau đó nằm đè lên người cô.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Huân chôn vào gối.
Lục Trạch không hề muốn đυ.ng chạm cô, vì trong lòng vẫn còn giận dữ, đang định buông cô ra thì điện thoại của Kiều Huân reo lên... một tin nhắn WeChat.
Lục Trạch nhíu mày nhẹ nhàng: "Lúc này rồi mà ai còn nhắn tin cho em vậy?"
Kiều Huân bị anh đè đến đau đớn, giọng điệu của cô cũng không dễ chịu: "Không liên quan đến anh!"
Lục Trạch cười lạnh.
Anh đè mạnh lên vai mỏng manh của cô, nghiêng người lấy điện thoại của cô từ bàn đầu giường, sử dụng dấu vân tay của cô để mở khóa... Kiều Huân cảm thấy xấu hổ: "Lục Trạch, anh không có quyền làm thế!"
Lục Trạch không để ý đến cô.
Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat đó, sắc mặt trầm như nước.
Đó là một dòng tin nhắn từ Hạ Quý Đường, không có văn bản, chỉ có một bức ảnh phong cảnh ben đêm.
Tin nhắn này dường như không mang ẩn ý gì.
Nhưng ai cũng là người lớn, những thứ nhỏ nhặt này làm sao lại không hiểu được, chỉ khi nào yêu mến một người phụ nữ, mới không kiềm chế được mà muốn chia sẻ với cô trong đêm khuya.
Lục Trạch nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu.
Một lúc sau, anh nhìn xuống phía dưới thân của mình... khuôn mặt trắng nõn chôn trong gối, chiếc mũi nhỏ xinh đỏ lựng lên, ngay cả nước mắt cũng làm rung động phong thái của người phụ nữ, bảo sao mà cô lại khiến nhiều người đàn ông lại nhớ nhung đến thế.
Lục Trạch quăng điện thoại ra.
Anh cúi thấp người, áp sát gần tai cô, giọng nói dịu dàng như những lời thì thầm giữa những người tình: "Lúc này mà anh ta vẫn nhắn tin cho em à! Nói cho tôi biết... em và anh ta đi đến đâu rồi, hả?"
Nói xong anh bế cô lên, không thương tiếc mà xoa nắn thân thể cô.
Anh cố tình làm cô đau.
Kiều Huân nằm úp xuống gối, cô vùng vẫy không thoát thân được, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm... nhưng cô vẫn cứng cỏi cắn môi, không chịu mở miệng van xin, chỉ khi anh làm quá đáng lắm, mới phát ra tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô rất đáng thương, chấp nhận hình phạt của anh.
Thực ra đây mới là Lục Trạch, đây mới là cuộc hôn nhân thật sự của họ... những tình cảm dịu dàng trước đây chỉ là ảo ảnh, điều anh thích nhất chính là hành hạ cô trên giường.
Cô không nói gì, cơn giận trong lòng Lục Trạch càng bốc lên cao.
Anh lật cô lại, ngả người đè lên, dùng mọi cách hành hạ cô, nhưng không cho cô sướиɠ.
Giọng anh thấp và đầy sự tức giận: "Nói đi, đi đến đâu rồi? Các người đã hôn nhau chưa? Anh ta đã chạm vào em chưa?... Nếu không nói, tôi có hàng tá cách để em cất lời đấy!"
Cuối cùng Kiều Huân không chịu nổi, bật khóc dưới thân anh.
"Không!"
"Không! Lục Trạch... chúng tôi không có!"
Lục Trạch không hành hạ cô nữa!
Anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong vòng tay, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng hồng, mắt cô rưng rưng nước mắt, bị anh làm cho đau đớn không ít.
Anh không kiềm chế được mà liếʍ đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô.
Kiều Huân giật mình, tưởng rằng anh lại muốn hành hạ mình.
Ánh mắt cô trống rỗng, đôi môi đỏ nhẹ mở lời, giọng nói trong trẻo: "Chưa bao giờ! Tôi và anh ấy chưa bao giờ có gì cả."