Trong mắt anh, thậm chí không có một chút du͙© vọиɠ nào.
Thật lâu sau, bàn tay của anh buông lỏng một chút.
Kiều Huân yên lặng quay lưng lại, ngón tay run rẩy thay quần áo, cô cố gắng dùng một loại giọng điệu không thèm để ý nói: "Lục Trạch, anh làm vậy là có ý gì?”
Tâm trạng Lục Trạch phức tạp.
Ba năm qua hôn nhân, anh không thèm để ý đến Kiều Huân.
Khi Kiều Huân đề xuất ly hôn, anh căn bản cũng không coi ra gì, ở trong lòng anh, Kiều Huân dường như chỉ là của mỗi anh. Không ngờ là có nhiều người đàn ông khác đang ngấp nghé vợ của anh như vậy, nhưng trước đây anh lại không hề để ý đến điều đó.
Anh áp sát người cô từ phía sau.
Mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, lướt nhẹ bên tai mềm mại của cô, một khối da thịt trong suốt lặng lẽ biến thành màu hồng nhạt, rất là mê người.
Đôi mắt Lục Trạch buông xuống, yết hầu không kìm được lăn lên xuống, giọng nói càng khàn đi: "Nên miêu tả thế nào về em đây, Lục phu nhân, hồng nhan họa thủy… Đúng không nhỉ?”
Kiều Huân không hiểu ý của anh.
Lục Trạch cũng không muốn cô hiểu.
Trên xe trở về nhà họ Lục, anh vẫn rất im lặng, chỉ là thỉnh thoảng chờ đèn đỏ anh nghiêng người lẳng lặng nhìn cô, thấy Kiều Huân sợ hãi, nhưng cô sẽ không cho rằng Lục Trạch đột nhiên yêu mình.
Cô cũng chưa quá tự mãn.
Đêm khuya, chiếc Bentley màu đen chạy vào nhà họ Lục, khi xe dừng lại Lục Trạch lạnh nhạt nói: "Đổi công việc đi, tôi sắp xếp chỗ khác cho em.”
Thái độ của anh mập mờ, Kiều Huân cũng lười suy đoán.
Tay cô cầm tay nắm cửa xe, nhẹ giọng nói: "Lục Trạch, tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy công việc này rất tốt!
Cô ra ngoài làm việc, chính là để rời khỏi anh.
Nếu chấp nhận sự sắp xếp của anh, như vậy tất cả những gì cô làm có ý nghĩa gì nữa?
Kiều Huân muốn xuống xe, Lục Trạch lại giữ chặt cổ tay cô.
Đôi mắt đen của anh thâm trầm như cô, lúc tức giận rất hấp dẫn người khác. Cứ như vậy giằng co nửa phút, Lục Trạch mới bình tĩnh hỏi: "Kiều Huân, có phải thứ tôi cho em cũng không muốn, thật sự hận tôi đến như vậy sao?"
Kiều Huân không thoát khỏi tay anh.
Cô khẽ chớp mắt, giọng nói mang theo vẻ hoảng hốt: "Không phải hận!”
“Thế là cái gì?”
Lục Trạch truy hỏi, nhưng cuộc nói chuyện không thể tiếp tục - -
Cửa xe bỗng dưng bị mở ra.
Người hầu bên ngoài xe, nhìn bọn họ nắm tay nhau, tươi cười rạng rỡ: "Lão phu nhân nghe thấy động tĩnh, biết là thiếu gia đã đưa Thiếu phu nhân về, cố ý bảo tôi ra đón hai người!"
Kiều Huân biết cô ấy hiểu lầm, lập tức muốn tránh ra.
Nhưng Lục Trạch chẳng những không buông tay cô ra, ngược lại còn nắm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng cọ mu bàn tay mềm mại của cô...
Trông như một đôi vợ chồng ân ái!
...Nhà họ Lục, ánh đèn rực rỡ.
Các người hầu đi lại bận rộn, những món ăn bổ dưỡng được dọn lên, xếp thành một bàn tiệc đầy ắp.
Bà nội Lục chủ trì nhìn mọi người ăn.
Bà lo lắng cháu trai buổi tối không khỏe, cố ý bảo nhà bếp ninh một con ba ba sống để bồi bổ. Ngoài ra, bà cũng sắp xếp một bữa ăn nuôi dưỡng âm huyết cho Kiều Huân, một bát đầy… ân cần đặt vào tay Kiều Huân.
Bà nội cười mỉm: “Bà đã tính ngày lẻ rồi! Tối nay chắc chắn có thai."
Dù Kiều Huân đã kết hôn ba năm, những lời riêng tư này khi nghe thấy vẫn không nhịn được đỏ mặt, huống hồ trong đại sảnh còn có vài người hầu đứng đó.
Lục Trạch liếc cô một cái.
Mặt anh không đỏ, tim không đập, dỗ dàng bà nội: "Thế thì lát nữa cháu cố gắng một chút, để bà sớm ôm chắt nhé."
Bà nội cười không ngậm được mồm, như thể đã thấy cháu chắt bé bỏng béo trắng đang vẫy gọi mình, bà lại múc một bát canh ba ba cho cháu trai: “Canh này ninh mấy tiếng liền đấy, nhanh ăn khi còn nóng... đàn ông ăn vào mới có sức."
Vẻ mặt của Lục Trạch không đổi sắc.
Kiều Huân cảm thấy anh đặc biệt giả tạo, cũng rất giỏi lừa gạt.
Ba năm kết hôn mỗi lần làm chuyện vợ chồng anh đều nhắc cô uống thuốc, anh thực sự không muốn có con, nhưng trước mặt bà nội lại giả vờ hợp tác.
Nhận ra ánh mắt của cô, Lục Trạch nhìn về phía cô, ngay sau đó, anh ta dùng khăn ăn lau mép: “Bà ơi, không sớm nữa, con và Kiều Huân lên lầu ngủ nhé!"
Bà nội giục anh: “Nhanh lên nhanh lên!"
Nói xong bà đi đốt hương, vừa cúng tổ tiên vừa lẩm nhẩm, phàn nàn mẹ của Lục Trạch không quan tâm đến chuyện truyền người kế đại của nhà họ Lục, biết rõ con trai dâu trở về, lại đi ngủ sớm.
Thật kỳ cục!
...
Lục Trạch nắm lấy cổ tay thon nhỏ của Kiều Huân, dẫn cô lên lầu.
Đến phòng ngủ chính, Kiều Huân mạnh mẽ giằng tay anh ra, giọng điệu thiếu hứng thú: “Được rồi, vở kịch cũng diễn xong rồi, bây giờ anh buông tay tôi ra đuộc rồi đấy!"
Lục Trạch nhẹ nhàng sử dụng lực, cô bị giam cầm trong vòng tay anh.
Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt tuấn tú của Lục Trạch vào lúc này mang theo vài phần màu sắc du͙© vọиɠ.
Anh cúi đầu nhìn cô, sống mũi cao còn không chú ý cọ sát cô khi nói chuyện, giọng nói thấp và khàn: “Canh bổ dưỡng đã uống rồi, hay là làm một lần đi! Lâu rồi không làm chuyện vợ chồng, Kiều Huân à, tôi không tin là em không muốn..."