Chương 13

Có lẽ Bạch Tiểu Tiểu quá phô trương, cuối cùng cũng khiến bà Lục chú ý.

Bà Lục đã tìm đến Kiều Huân.

Lúc đó, Kiều Huân đang biểu diễn tại một siêu thị, cô mặc một bộ váy giá rẻ do công ty biểu diễn thuê, tay chơi vĩ cầm cũng dán nhiều miếng băng cá nhân.

Nếu không nói, ai có thể nghĩ đây là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị chứ?

Bà Lục đứng dưới sân khấu, khuôn mặt hơi nghiêm nghị.

Khi Kiều Huân nhìn thấy bà, ngón tay cô khựng lại, nhưng rồi cô tiếp tục tập trung chơi vĩ cầm.

Trong lúc nghỉ giải lao, bà Lục bước đến, giọng lạnh lùng và xa cách: "Bên ngoài có một quán cà phê, tôi sẽ đợi cô ở đó." Nói xong bà lập tức rời đi.

Kiều Huân tiếp tục lau vĩ cầm.

Một đồng nghiệp đứng bên cạnh lo lắng, tiến lại hỏi nhỏ: "Kiều Huân, cô có vấn đề gì không? Người phụ nữ vừa rồi trông dữ dằn quá."

Kiều Huân lắc đầu cười nhạt: "Không sao! Bà ấy là một... người lớn mà tôi quen biết thôi."

Người kia nửa tin nửa ngờ.

Kiều Huân thay quần áo của mình, rồi đi đến quán cà phê.

Bà Lục ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, vì bà quá sang trọng nên rất dễ nhận ra.

Kiều Huân tiến tới ngồi xuống.

Bà Lục gọi cho cô một cốc nước chanh, nói lạnh nhạt: "Uống cà phê không tốt cho da đâu."

Bà nhìn quần áo của Kiều Huân, không nhịn được mà trách móc: "Cô muốn trải nghiệm cuộc sống, tôi có thể sắp xếp cho cô một dàn nhạc tốt nhất! Còn đây là chỗ nào, là nơi một người là Lục phu nhân như cô nên đến sao? Với lại... cô đang mặc cái gì vậy? Trước khi Lục Trạch về, mọi thứ phải trở lại bình thường! Trông bầy hầy quá đấy."

Bà nói rất nhiều.

Kiều Huân chỉ im lặng nghe, cuối cùng cô cười nhạt—

"Tôi thấy thế này rất tốt."

"Với lại tôi và Lục Trạch sắp ly hôn, bà không biết anh ấy đang ở đâu sao?"

Bà Lục im lặng.

Đây là lần đầu tiên Kiều Huân dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với bà, và Kiều Huân không gọi bà là "mẹ” nữa.

Trước đây, dù Lục Trạch lạnh nhạt với cô, Kiều Huân vẫn luôn rất tôn trọng bà.

Trong khoảnh khắc, bà Lục cảm thấy hơi lạ.

Kiều Huân quyết định nói thẳng: "Tôi biết bà không thích tôi, nên hôm nay bà tìm tôi, tôi khá ngạc nhiên, tôi luôn nghĩ bà luôn mong muốn tôi và Lục Trạch ly hôn mới phải."

Bà Lục lặng lẽ quan sát cô.

Lâu ngày không gặp, Kiều Huân đã thay đổi.

Không còn rụt rè nữa, mà trở nên sắc bén hơn.

Nhưng bà Lục dù sao cũng là người có kinh nghiệm trong giới thượng lưu mấy chục năm, nên bà mỉm cười.

Cười rất dịu dàng.

Một lúc sau, bà Lục thu lại nụ cười: "Đúng, tôi thực sự không thích cô! Quá xinh đẹp... Phụ nữ quá xinh đẹp thì không tốt! Nhưng so với cô, tôi càng không thích Bạch Tiểu Tiểu bước vào nhà họ Lục, xuất thân lộn xộn đó mà cũng dám mơ tưởng bước chân vào cửa nhà họ Lục sao."

Rồi bà đột nhiên cười nhẹ: "Nhưng cô ta cũng không có cơ hội nữa! Gãy chân, lại đã ly hôn, người đàn ông bình thường cũng không muốn, nói chi là Lục Trạch!"

Kiều Huân nghe mà cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Bà Lục vẫn rất bình tĩnh.

Bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kiều Huân, thở dài: "Cô rất đẹp! Không lạ khi Lục Trạch ghét cô nhưng vẫn không thể buông tay!"

Nói xong, bà Lục đứng lên.

Bà nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Tôi sẽ nói chuyện với Lục Trạch! Bảo nó đưa cô về."

Sau đó bà lại tỏ vẻ khó chịu: "Nơi này không phù hợp với cô đâu!"

Bà Lục rời khỏi quán cà phê, bên ngoài, đã có một chiếc xe đen đang đợi.

Người lái xe kính cẩn mở cửa.

Bà Lục ngồi vào xe rồi, dựa vào ghế bọc xa hoa thở ra nhẹ nhõm.

Bà biết Kiều Huân nghĩ gì.

Chẳng qua là không có tự do, như một con thú nuôi trong l*иg, không được chồng tôn trọng... nhưng ai mà không từng trải qua thời kỳ đó? Ai mà không còn trẻ đẹp mà vẫn không giữ được trái tim của chồng đâu?

Kiều Huân vẫn còn quá trẻ, quá bồng bột!

Nghĩ đến điều này, bà Lục lại cảm thấy khó chịu, bà nhìn ra ngoài cửa sổ... và thấy một người quen.

Trưởng thành, điển trai, đầy khí chất, nổi bật trong đám đông.

Nhưng trong mắt bà Lục, người đó giống như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt.

Bà lẩm bẩm: "Đứa con hoang này!"

Người lái xe phía trước gần như nghĩ mình đã nghe nhầm, sao bà chủ lại nói những từ thô tục như vậy, chắc chắn là anh ta nghe nhầm rồi.

Bà Lục đã rời đi.

Trong quán cà phê, Kiều Huân ngồi một mình vài phút. Cô không có thời gian để cảm thấy buồn bã vì cô rất bận rộn, bận lo cuộc sống và bận chạy đôn chạy đáo.

Đêm khuya, khi trở về, trời bắt đầu mưa.

Sợ cây vĩ cầm bị ướt, Kiều Huân cởϊ áσ khoác ra bọc lại, nhanh chóng chạy về trạm xe buýt.

Cô hiếm khi chịu bắt taxi.

Nhưng trời mưa, rất khó bắt xe, đứng dưới cơn mưa đêm hơn nửa tiếng... Kiều Huân rét run, cuối cùng quyết định chạy bộ về.

Nhưng vừa chạy được vài bước, cô nhìn thấy Lục Trạch.