Chương 11

Lục Trạch ngày càng trở nên quá đáng.

Cuối cùng, Kiều Huân không chịu nổi, cô giơ tay lên tát anh một cái.

Không khí đóng băng, đây là lần đầu tiên cô ra tay với anh, có lẽ cũng là lần đầu tiên tổng giám đốc cao quý bị một phụ nữ tát, mà đối tượng là người vợ hiền lành trước đây của anh.

Lục Trạch có tính khí không tốt, anh lập tức trở mặt.

Những nhiệt tình nóng bỏng vừa rồi tan biến sạch, như thể cảm xúc đó chỉ là ảo giác.

Anh giữ chặt cằm cô, gần sát, giọng lạnh đến mức có thể rơi ra băng đá.

"Em giỏi lắm! Dám đánh người sao?"

"Thật sự muốn ly hôn chứ gì?"

"Kiều Huân, ba năm trước, em cố tình muốn lấy tôi, ba năm sau, lại là em cố tình muốn rời bỏ tôi! Em nghĩ nhà họ Lục có thể ra vào tùy ý, hay là tôi, Lục Trạch này dễ bị em điều khiển như một con rối à?"

Kiều Huân đứng yên, toàn thân lạnh buốt.

Cuối cùng, Lục Trạch đã nói ra sự thật.

Anh ghét Kiều Huân, ghét nhà họ Kiều, cũng ghét Kiều Thời Yến.

Anh ghét tai nạn đó, khiến anh buộc phải cưới cô.

Vì vậy, sau khi kết hôn, anh hành hạ cô trên giường, anh ít khi làm màn dạo đầu, anh chỉ thích nhìn cô suy sụp khóc lóc...

Vì vậy, khi nhà họ Kiều sụp đổ, dù anh có khả năng giúp thì anh vẫn đứng ngoài quan sát.

Kiều Huân không còn giải thích về những chuyện trước đây, cô chỉ mấp máy môi, nói một câu: "Lục Trạch, trước đây là do tôi không biết suy nghĩ nên mới đi thích một người như anh!"

Sau này, sẽ không còn nữa...

Nói xong, cô bắt đầu chỉnh lại quần áo bị anh làm loạn lên.

Áo sơ mi lụa bị bung vài cúc, vạt váy bị kéo lên tận gốc đùi, tất da mỏng bị tuột xuống tới đầu gối...

Thật là, trông cô chật vật thảm hại không chịu nổi.

Đúng, Kiều Huân trông rất thảm hại.

Lục Trạch vẫn chỉnh tề gọn gàng, chỉ có trên chiếc quần tây sẫm màu dính một chút ẩm ướt.

Khiến cho cảnh tượng trở nên thêm phần ám muội.

Kiều Huân run rẩy đến mức không thể giữ được cúc áo nhỏ xíu như hạt gạo.

Lục Trạch đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không có ý định giúp đỡ.

Anh theo thói quen sờ vào măng sét, nhưng không thấy đâu, anh cau mày.

Đôi măng sét đó, anh vẫn chưa tìm thấy, nhưng vào lúc này, anh cũng không thể hạ mình hỏi.

Một lúc sau, Kiều Huân cuối cùng cũng chỉnh xong.

Cô ngước lên nhìn Lục Trạch, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nhưng Kiều Huân không muốn hiểu, giọng cô mang theo chút tuyệt vọng: "Lục Trạch, tôi thực sự rất mệt! Hãy để chúng ta kết thúc trong hòa bình đi."

Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài.

Lần này, Lục Trạch không ngăn cô lại.

Anh chỉ đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Kiều Huân, rất lâu sau, anh cụp mi mắt và cười lạnh—

Ly hôn, hiếm khi kết thúc trong hòa bình lắm, trên đời này cũng làm gì có nhiều chuyện kết thúc tốt đẹp như vậy đâu chứ!

*

Khi Kiều Huân rời khỏi tòa nhà Lục thị, đôi chân cô vẫn còn run lên bần bật.

Những nơi Lục Trạch đã chạm vào, vẫn nóng như bị lửa đốt, như thể còn lưu lại cảm giác từ bàn tay của anh ta vậy... Trong đầu cô, vẫn văng vẳng những lời Lục Trạch đã nói.

[Hãy về nhà với tôi, em vẫn là Lục phu nhân!]

[Em nghĩ nhà họ Lục có thể ra vào tùy ý, hay là tôi, Lục Trạch này dễ bị em điều khiển như một con rối à?]

Những lời đó khiến Kiều Huân cảm thấy khó thở.

Cô ngồi ngoài một lúc lâu, rồi mới trở về căn hộ thuê của mình.

Khu chung cư cũ rộng 60m2, chỉ có những món đồ nội thất thô sơ, so với biệt thự của nhà họ Kiều trước đây thì đúng là một trời một vực. Hôm đó, Thẩm Thanh đứng trong phòng khách chật hẹp, im lặng rất lâu.

Kiều Huân biết bà không quen, nhưng hiện tại, đây là những gì cô có thể làm.

Trong bếp, Thẩm Thanh lại đang nấu canh.

Khi thấy Kiều Huân về, bà ngừng công việc: "Anh con sao rồi?"

Kiều Huân không nhắc đến chuyện của Lục Trạch, cô cúi đầu thay giày ở cửa, nhẹ giọng: "Anh bảo con tìm một luật sư tên Mạnh Yến Hồi, nói rằng anh ấy có thể giúp chúng ta trong lần kiện tụng này."

"Mạnh Yến Hồi?"

Thẩm Thanh trông như đang suy nghĩ: "Hình như nghe qua cái tên này rồi thì phải! Dù sao cũng phải tìm cách liên lạc, nếu ấy ấy giỏi thật, anh trai con cũng có thể sẽ được thả ra."

Kiều Huân gật đầu: "Con đã gọi cho Lâm Tiêu rồi, nhờ cô ấy giúp đỡ tìm hiểu."

Cô và Lâm Tiêu quen biết từ nhỏ.

Lâm Tiêu tốt nghiệp đại học rồi trở thành người mẫu, đi khắp thế giới, có nhiều mối quan hệ rộng rãi.

Khi nghe tên Lâm Tiêu, Thẩm Thanh lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Trước đây bà không thích Kiều Huân và Lâm Tiêu đi cùng nhau, nghĩ rằng Lâm Tiêu thuộc ngành giải trí, có nhiều yếu tố phức tạp... Không ngờ bây giờ lại cần đến cô ấy.

Thẩm Thanh im lặng một lúc.

Bà múc một bát canh cho Kiều Huân: "Uống đi, bồi bổ bản thân vào, gần đây con gầy quá. Tuần sau con không phải đi làm ở công ty đào tạo sao?"