Cảm Lạnh Mùa Hè

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Phạm Minh Thuận Chúng ta thường hay tìm kiếm những điều xa vời mà lãng quên những gì gần ngay trước mắt Chúng ta cứ dõi theo hình bóng của ai đó mà chẳng phát hiện cũng có ai kia trong mắt đ …
Xem Thêm

Chương 17: Vì yêu, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi 2
Tối hôm đó tôi bị đệm sofa chọc cho đau lưng, mãi mới ngủ được. Ngoài ra tôi còn nghĩ lan man bao nhiêu là chuyện nữa, ví dụ như Y Dương hiện giờ thế nào, Hứa Y Nam nói đã gửi đơn xin thôi việc là thật hay giả, Mỹ Tuệ liệu có chia tay anh chàng hũ nút kia không.

Tôi cảm thấy gần đây mình cũng hơi nhiều chuyện, toàn nghĩ những chuyện đâu đâu chẳng liên quan gì đến nhau. Lo chuyện của mình cũng đủ mệt rồi, sao còn phải nghĩ thay cho người khác những chuyện rác rưởi này cơ chứ.

Tôi nhìn lên trần nhà và đếm cừu, đếm đến một trăm, cuối cùng đếm loạn cả lên mà vẫn không ngủ được.

Phương pháp đếm cừu ngốc nghếch này là do Hứa Y Nam bày cho tôi. Có lần bố tôi đi vắng, mẹ về nhà tham dự hôn lễ của Anh Tử nhà chú ba, chỉ có tôi và Hứa Y Nam ở nhà. Tôi còn nhớ rất rõ, bữa tối hôm đó là Hứa Y Nam nấu cho tôi, cháo tiểu mạch. Nhưng vì anh ấy mải xem Doremon tập chín, cứ ngồi lì ở sofa. Sau khi tôi gọi to đến lần thứ mười một, và từ bếp bốc lên mùi khét, mắt anh ấy mới rời được màn hình ti vi để chạy vào bếp xem nồi cháo. Sự lơ đãng của anh ấy làm cho cháo tiểu mạch biến thành cháo khê. Đêm đó, tôi đói không ngủ được bèn đi đến giường của Hứa Y Nam đòi ăn, anh ấy lấy tay lau nước miếng quanh miệng rồi dụi dụi mắt nói: “Sáng sớm mai là mẹ về rồi, đợi mẹ về sẽ mang cho em nhiều đồ ăn ngon.” Tôi nói: “Anh, nhưng em đói không ngủ được.” Anh ấy trùm chăn kín mít, giọng nói nghèn nghẹn: “Không ngủ được thì đếm cừu, đếm từ một đến năm mươi là ngủ được ngay.” Thế là tôi ngoan ngoãn về phòng đếm cừu, đếm đến năm mươi quả nhiên ngủ thϊếp đi. Có lẽ lúc đó tôi còn chưa biết rằng nếu đếm cừu mà đếm nhiều quá thì sẽ bị loạn.

Từ đó về sau, cứ không ngủ được là tôi lại đếm cừu. Nhưng càng lớn, não càng bị nhồi nhét đủ thứ chuyện linh tinh, nên không thể tập trung đếm được nữa.

Sáng sớm hôm sau tôi gọi điện cho Hứa Y Nam hỏi thăm tình hình của bố, anh ấy ở đầu bên kia chỉ ừ ừ à à, xem ra là còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Sau cùng là tôi tức giận không chịu được, hét toáng lên: “Hứa Y Nam, anh đang làm gì vậy?”

Anh ấy lập tức thay đổi trạng thái, hỏi lại tôi một câu: “Cái gì?” Tôi đoán là anh chàng này đã ngã từ trên giường xuống đất, chổng vó lên trời rồi. Thật là không có sức đề kháng.

Hứa Y Nam nói thêm một câu: “Bố xuất viện rồi, em cũng đừng quá lo lắng.” Sau đó ngắt điện thoại.

Lẽ nào tôi quan tâm đến bố tôi là sai? Thật là xúc phạm lòng hiếu thảo của tôi. Tôi vừa đến công ty vừa lắng nghe chim khách hót ríu rít trong công viên. Lẽ nào đây là điềm báo hôm nay tôi phát tài?

Sau khi nghĩ ra chuyện này, trên đường từ nhà đến công ty tôi đều cúi đầu quan sát dưới mặt đường, mặt cắm xuống đất cứ như tù nhân mới được thả vậy. Nhưng có ai biết, sau khi ngồi vào bàn làm việc ở công ty, đến một xu tôi cũng chẳng nhặt được.

Xem chừng câu nói: “Trên trời không tự nhiên rơi xuống bánh ngon” chẳng sai chút nào.

Tôi chán nản cuộn bản vẽ lại, trong đầu chẳng có một chút ý tưởng nào. Lão Lý và một cô nhân viên văn thư mới chuyển đến đang nói chuyện rất say sưa, thầm thầm thì thì có vẻ rất mờ ám. Sau đó tôi đi rót một tách cà phê, bưng đến phòng nghỉ rồi nghỉ một lát. Lúc quay về, lão Lý vẫn còn nói liến thoắng, nhưng cô nhân viên văn thư đó đã không còn hào hứng nữa, bắt đầu dùng những từ đơn ngắn gọn như “ôi”, “hả”, “à”… để đáp lại.

Tôi không sợ mất lòng mà tiếp cận Lão Lý, tính là giải vây cho mọi người. Thực ra việc này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

“Lão Lý, nhìn này, mười hai giờ rồi, bình thường giờ này chẳng phải chân anh đã thi triển Kung fu vô cùng lợi hại rồi hay sao, lát nữa là hết món đậu kho thịt đấy.” Lúc nói câu này tôi dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, tránh làm anh ta nổi giận rồi lại đòi tính sổ với tôi.

“Đúng thế, đúng thế, nhà ăn của công ty ở dưới lầu phải không?” Cô nhân viên văn thư đó vội vàng đứng dậy, cười cười rồi rời đi.

“Anh mà còn không đi nhanh thì muộn rồi lại chẳng còn gì mà ăn đâu.” Tôi từ bàn của cô ấy rút ra một tờ khăn giấy lau hai bên mép.

Lão Lý biết điều quay lưng đi xuống nhà ăn. Anh ta học cách đi của đám người mẫu, hai chân đi không chạm đất, nhìn ái chết đi được.

Tôi về chỗ ngồi, tiếp tục nghĩ vẩn vơ, nhìn bản vẽ mà đầu óc loạn cả lên, không lâu sau, cô nhân viên văn thư có dáng điệu yểu điệu thục nữ đó đi đến, đứng trước bàn làm việc của tôi rồi nói: “Cái đó… vừa xong phải cảm ơn chị.”

Tôi ngậm bút, trông giống hệt hình ảnh những nhân vật nữ lưu mạnh trong phim truyền hình. Tôi không nhìn cô ấy, quay đầu ra cửa sổ nói: “Cảm ơn tôi cái gì, tôi chỉ nói sự thật thôi. Lão Lý gần đây nhàn rỗi đến mức nhiều chuyện, cho nên mới cùng cô nói những câu đó.”

Kỳ thực trong lòng tôi không nghĩ như vậy, trực giác nói với tôi rằng vì cô nhân viên văn thư này quá xinh đẹp nên Lão Lý mới kiếm cớ nói chuyện. Nhưng tôi không nói ra, có một số câu, ở một số nơi, với một số người không nói thẳng ra ý nghĩ của mình thì tốt hơn.

Cô ấy khẽ cười rồi quay người bỏ đi. Tôi nhìn theo cô ấy, cô ấy thực sự rất dễ thương.

Mọi người trong phòng đều đi ăn trưa cả rồi, không biết vì sao tôi không đói, cũng không muốn ăn. Không khí như đông cứng lại, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lộp cộp và tiếng giày của nam đi cồm cộp từ phía ngoài hành lang vọng lại.

Tôi chống cằm, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, nhưng không hiểu là mình nghĩ gì nữa.

Mấy hôm nay tôi ngủ quá nhiều, hôm nào cũng ngủ từ chập tối cho đến sáng. Lăng Sở cũng biến mất, không có tin tức gì.

Cuộc sống nhiều khi lại trống rỗng như vậy, vô cùng cô đơn. Không biết là từ cuối tháng trước hay đầu tháng trước trở đi, tiền lương được trả vào tài khoản của tôi tăng lên một chút so với trước, lãnh đạo công ty đã quyết định tăng lương cho chúng tôi. Như vậy có nghĩa là từ bây giờ Hứa Y Thân tôi bắt đầu có một khoản tiền dành dụm rồi. Tôi lấy ra mấy tờ tiền giấy màu hồng có in hình Mao chủ tịch rồi không biết phải làm gì, đành một mình sang siêu thị ở đầu đường mua sắm.

Một giờ sáng, tôi nằm trên sofa ăn khoai lang sấy và xem đĩa hài mới nhất. Mọi thứ đang diễn ra bình yên như vậy, bỗng có người gõ cửa rất mạnh. Có chuông không ấn, gõ cái gì mà gõ? Tôi bỗng thấy căng thẳng, nửa đêm canh ba, thân gái một mình, có ai đến tìm tôi làm gì?

Trong phim vọng ra tiếng Châu Tinh Trì bị rơi từ trên lầu xuống, tôi nhìn màn hình mà không cười nổi. Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, gấp gáp. Tôi rón rén đi ra phía cửa, nghiến chặt răng hỏi một câu: “Ai?”

Ngoài cửa đầu tiên không có tiếng trả lời, sau đó truyền đến tiếng âm thanh mơ hồ như tiếng con gái, cuối cùng là tiếng vo ve như tiếng ruồi nhặng kêu đêm.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa, cái người ngoài cửa đó nhanh chóng sải bước vào trong.

“Mỹ Tuệ, nửa đêm rồi cậu còn lên cơn điên gì thế? Có phải tớ bị bệnh tim không?” Cô ấy đầu tóc bù xù, mắt đẫm lệ. Trong lòng tôi dường như có hàng vạn con chuồn chuồn đang bay, vừa hoảng sợ, vừa lo lắng. Tôi nghĩ đêm hôm rồi mà nha đầu này còn khóc lóc chạy đến tìm tôi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Thật sự muốn mở miệng an ủi cô ấy mấy câu, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.

Nha đầu đó nhào đến ôm lấy cổ tôi, òa khóc. Tôi thấy hơi bối rối, dìu cô ấy lên ngồi lên sofa. Đồng tính luyến ái chắc cũng chỉ thân mật đến như vậy.

Vừa nãy xem phim hài còn có thể cười đến chảy nước mắt, vậy mà đột nhiên tôi lại thấy buồn phiền. Tắt ti vi, tôi ôm cái gối dựa nghe Mỹ Tuệ tức giân kể chuyện trong tiếng khóc.

m thanh đó tôi nghe như tiếng oán trách, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mỹ Tuệ vẫn không ngừng khóc, dáng vẻ oan ức khiến người khác đau lòng. Tôi nghĩ nếu tôi là con trai thì tôi sẽ bị cái dáng vẻ đáng thương của cô ấy làm cho cảm động.

Cả căn phòng tràn ngập nỗi bi thương của Mỹ Tuệ, tôi cũng không biết căn nhà này có cách âm có tốt không, có làm phiền hàng xóm không. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, nghe cô ấy thở dài mười bảy lần rồi. Có lẽ nha đầu này đã mệt rồi, nín khóc, tảng đá đè nặng trong lòng tôi nãy giờ đã được bỏ xuống rồi, tôi đã có thể thở phào một cái.

Sau đó tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, đợi đến khi Mỹ Tuệ bình tĩnh hơn mới hết sức thận trọng hỏi: “Mỹ Tuệ, rốt cuộc là cậu bị làm sao?” Cô ấy lấy khăn giấy lau nước mũi, sau đó ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn tôi, nói: “Anh ấy chia tay tớ rồi.” Phần cuối của câu nói này bị cô ấy kéo dài ra, giọng điệu rất trầm.

Tôi đờ đẫn nhìn cô ấy, giống như nhìn thấy mình ngày đầu, khốn đốn tột bậc.

Tình yêu của Trần Phi Hoàn và Khả Mỹ Tuệ mới được hai tháng đã kết thúc rồi, thật là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Xem chừng có vẻ chưa phải là tình yêu, có lẽ chỉ là đôi bên cảm thấy thích nhau.

Trong chuyện tình cảm, Mỹ Tuệ cũng yếu đuối như trước đây. Nhìn thấy dáng vẻ chán chường, suy sụp của cô ấy lúc này, tôi thật sự chỉ muốn mắng cô ấy mấy câu, nhưng kìm lại được. Nhớ lại hồi mới chia tay Y Dương, bộ dạng của tôi chẳng phải cũng nhếch nhác thế này hay sao?

Tôi thở ra một hơi thật dài, cầm bao thuốc để trên bàn lên lấy một điếu, hoang mang châm lửa. Mỹ Tuệ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Cho tớ xin một điếu.”

Tôi do dự một lúc rồi đưa thuốc và châm lửa cho cô ấy.

Trong phòng ngập tràn khói thuốc, dưới ánh đèn mờ ảo, từng vòng từng vòng cuộn lại bay lên. Ở đây giống như bến đỗ bình yêu cho hai con người bị tổn thương.

Đây là lần đầu tiên Mỹ Tuệ hút thuốc nên bị sặc khói thuốc. Tôi không biết phải nói gì hơn nên lựa chọn cách im lặng. Nha đầu này vốn lạc quan, chuyện qua đi sẽ quên, mấy ngày sẽ ổn. Nhưng lần này là chuyện tình cảm, không biết cô ấy có quên đi đơn giản thế được không?

Tôi nhìn màn hình ti vi tối om, nghe Mỹ Tuệ thở dài đầy bất lực.

Sau khi bật lửa châm điếu thuốc khác, Mỹ Tuệ không ngẩng đầu nhìn sang tôi nói: “Anh ta phản bội tớ chạy theo Lăng Vũ rồi.”

Giọng nói của Mỹ Tuệ thê lương như bị cơn gió lạnh ngày đông tạt vào mặt. Trần Phi Hoàn và Lăng Vũ, là ý gì, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Xem chừng tôi đang gặp phải ác mộng, hai người ấy bị trúng tiếng sét ái tình và đang yêu nhau?

Đột nhiên tôi quay đầu lại nhìn về hướng Mỹ Tuệ, gương mặt đầy nước mắt của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Có lẽ giống như tình tiết trong phim truyền hình. Người thứ ba xuất hiện, mà người thứ ba đó lại là em gái của bạn thân.

Tôi cảm thấy dằn vặt, bởi tôi đã gọi Lăng Vũ đến nhà, đúng là tự rước họa vào thận.

Tôi ngậm điếu thuốc còn một nửa đi ra ngoài: “Trần Phi Hoàn, cậu là đồ cháu rùa, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu. Lại dám ức hϊếp bạn yêu của lão nương đây.” Tôi vừa chửi mắng vừa đi xuống lầu.

Lúc này tôi đang rất kích động, thật sự chỉ muốn moi não anh ta mang đi cho chó ăn. Cứ nhìn Mỹ Tuệ ngồi đó khóc khản cả giọng, khổ sở kể lể thì tôi không thể không đi tìm đồ cháu rùa ấy.

Tôi buồn bã đứng ngoài cửa, bị cô ấy kéo lại mất đúng một phút, cuối cùng tôi quay lại phòng khách hút nốt nửa điếu thuốc. Chuyện của Mỹ Tuệ cũng là chuyện của tôi, cho nên tôi không thể không quan tâm được.

Trong lòng Hứa Y Thần tôi thì tội phản bội người thân, chết cũng chưa đủ đền tội, tôi sẽ ném cậu ta xuống mười tám tầng địa ngục.

Mỹ Tuệ ôm lấy vai tôi, sợ tôi đi tìm tên tiểu tử đó tính sổ. Sau đó Mỹ Tuệ nói cô ấy mệt, muốn đi ngủ. Tôi tìm trong di động của Mỹ Tuệ số điện thoại của Trần Phi Hoàn, hẹn gặp cậu ta ở đầu đường Hồng Giác. Nghe giọng cậu ta trả lời điện thoại thì có lẽ cậu ta đang ngái ngủ, sau đó rất thẳng thắn nhận lời tôi.

Sáng sớm ở đầu phố Hồng Giác rất yên tĩnh, ở đây không có nhiều những người kiếm ăn đêm sinh sống, đa số là những người dân bình thường. Tôi khoác một cái áo khoác ngoài to sụ, đi đi lại lại. Sự tức giận khiến tôi không hề cảm thấy sợ hãi trước cái không gian vắng lặng này, chỉ một lòng một dạ muốn tóm được con rùa cháu ấy. Cậu ta bị tôi lừa, tôi nói là Mỹ Tuệ và Lăng Vũ đang ở đây, gọi cậu ta đến. Tôi cảm thấy đối với loại người khốn nạn này thì không cần tránh dùng mưu hèn kế bẩn.

Tôi đợi khoảng hai phút thì thấy con rùa cháu đó phi như tên lửa đến, thấy có một mình tôi, cậu ta tỏ ra lo lắng.

Tôi túm lấy cổ áo cậu ta, sau đó nắm đấm của tôi không ngừng giáng xuống mặt cậu ta, chưa đến một giây mà cánh mũi bên trái của cậu ta đã chảy máu. Thật sự là máu đã chảy xuống đến khóe miệng, thậm chí còn nhỏ xuống đất. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy rõ tất cả.

“Cậu đúng là một thằng con hoang. Cậu là cái thá gì mà dám phản bội Mỹ Tuệ?” Tôi hung dữ lườm cậu ta, ánh mắt đầy căm hận và khinh bỉ.

Lúc này tôi thật sự nhận ra mình chẳng giống con gái chút nào. Vì sao tôi lại đánh con trai bằng nắm đấm trong khi thông thường, những người con gái khác sẽ dùng cái tát?

Trần Phi Hoàn lau sạch máu hai bên mép, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu rồi quay đi. Tôi thầm rủa cho hắn chảy máu chết đi.

Đối với hành động quá khích của tôi, cậu ta không chống lại, chỉ ngẩng đầu và nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo. Ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu tâm can tôi, thậm chí tôi có cảm giác nó có thể kết thành băng tuyết ngàn năm. Bỗng nhiên tôi không thể mắng được câu nào, miệng như bị đông cứng, không thể cử động được.

Cậu ta đứng ngay ở đó, trên mặt không có chút sắc thái biểu cảm nào, nói với tôi: “Xin lỗi.”

Thần kinh tôi dần bình thường trở lại, tôi lớn tiếng chửi mắng: “Trần Phi Hoàn, cậu là đồ súc sinh! Mỹ Tuệ mù mắt mới để ý đến cậu, một kẻ như cậu thì có gì tốt! Đây mới chỉ là tôi cảnh cáo cậu thôi, lần sau tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra một chút!” Tôi chỉ thẳng tay vào mũi cậu ta, mắng không khách khí.

Tôi đang chửi mắng Trần Phi Hoàn thì một đôi tình nhân đi qua, họ ôm eo nhau, dáng điệu hết sức thân mật. Đi qua một quãng khá xa họ còn quay đầu nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, có lẽ họ cho rằng tôi và anh chàng trước mặt cũng là một đôi. Lúc này trông tôi giống hết một đứa con gái chanh chua, vừa chống nạnh vừa chỉ tay, miệng gào thét chửi bới.

Trần Phi Hoàn không đánh lại tôi, cũng không mắng tôi, có lẽ là vì nghĩ đàn ông không chấp con gái. Thực ra tôi muốn biết cảm giác khi tay phải cậu ta tát vào mặt tôi nhưng cậu ta lại không ra tay, cậu ta càng như thế tôi lại càng mất đi nhuệ khí. Tóm lại, tôi muốn chứng minh rằng nam nữ bình đẳng, nhưng cậu ta lại không giúp tôi thỏa nguyện ước. Hoặc là vì nếu cậu ta có muốn làm ầm ĩ thì cũng không phải với tôi mà là với Mỹ Tuệ.

Sau khi đã “dặn dò” xong xuôi, tôi hai tay đút túi nghênh ngang đi về. Cái anh chàng Trần Phi Hoàn vẫn đứng đó. Dưới ánh đèn đường, cậu ta đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng, sau đó dựa người vào cột điện. Đúng thế, trong mắt tôi, cậu ta vẫn chưa được coi là đàn ông, ít nhất cũng còn cách tiêu chuẩn về một người đàn ông của tôi khá xa.

Tôi đã nói rồi, chuyện tình giữa “phi công” và “máy bay” sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ tới cô gái xinh đẹp làm ra mấy chuyện vô đạo đức đó, tự nhiên tôi lại cảm thấy cô ta không còn xinh đẹp nữa. Sao Lăng Sở lại có một con hồ ly tinh không có tố chất, không có đạo đức, không có văn hóa, không có tâm hồn như vậy làm em gái cơ chứ? Tôi vừa đi về nhà vừa thắc mắc như thế.

Đèn ở cầu thang vẫn còn sáng, tôi đi thẳng lên tầng năm. Tôi chợt thấy bất an, chạy một mạch về nhà. Mở cửa ra, người tôi đầy mồ hôi, thở hổn hển, thất thểu đi vào phòng, nhìn thấy hai người trên sofa, một người vừa mới gào khóc thảm thiết vì thất tình, một người là anh trai của kẻ thứ ba.

Không hiểu sao khi nhìn thấy Lăng Sở là tôi nhớ ngay đến chuyện “cô em gái trẻ đẹp” của anh ta đã dụ dỗ Trần Phi Hoàn. Cũng có khi tại tôi không nắm rõ sự thật, biết đâu hai người đó lại là anh “tình” em “nguyện”, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Thế nhưng tôi lại muốn đổ sự tức giận này lên người Lăng Sở.

Thấy tôi về đến cửa, Lăng Sở vội vàng chạy ra đón. Tôi đứng đó, không nhúc nhích, sau đó lườm anh ấy một cái và hỏi: “Anh muốn đi ra hay đi vào?”

Lăng Sở cúi đầu đi vào trong phòng nói: “Hứa Y Thần, em đi đâu thế, điện thoại cũng không nghe? Làm anh sợ muốn chết.”

Tôi tức giận đạp cửa cái “rầm”, sau đó lớn tiếng cáu gắt: “Hai người không đóng cửa để mời trộm vào nhà đấy à?” Tôi ngồi xuống ghế, không trả lời câu hỏi của anh ấy, cũng không nhìn anh ấy, đúng, một chút cũng không nhìn.

“Y Thần, em có sao không?” Lăng Sở vừa ngồi xuống vừa hỏi với vẻ rất quan tâm.

Mỹ Tuệ, nha đầu này cắn răng ngồi đấy như một con ngốc, không nói một câu nào.

Tôi với bao thuốc, mở ra thấy nó đã trống không, sau đó tôi nhấc chân gác lên cái ghế khác nói: “Tôi à? Ổn vô cùng! Người không ổn là cô em gái của anh kia, thủ đoạn rất được đấy, giật được bạn trai của người ta rồi cơ mà.” Bây giờ đã là ba giờ bốn mươi sáng, cho dù hai mắt tôi đã díp của lại, muốn ngủ một giấc nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ từng câu, từng lời mình vừa nói ra.

Lăng Sở lại một lần nữa đứng dậy khỏi sofa, nói rất trịnh trọng: “Anh xin lỗi.”

Từ nghĩ khí của Lăng Sở có thể thấy chuyện này anh ấy đã biết. Tôi tặc lưỡi, tỏ vẻ thản nhiên. Hôm nay, đây là lần thứ hai tôi được xin lỗi, sao lại xin lỗi tôi? Trong bộ phim này tôi đâu phải là nữ chính.

“Hai người đừng tức giận, anh đã đưa Lăng Vũ về nhà rồi, sau này nó còn dám liên hệ gì với tên Trần Phi Hoàn đó, anh sẽ chặt chân nó và không nhận cô em gái này nữa.” Lúc Lăng Sở nói những lời này, biểu cảm rất chân thành, giọng điệu cũng rất dứt khoát, nhìn dáng vẻ có lẽ anh ấy đang nói thật.

“Ôi, thật khác lạ. Thà phá vỡ một ngôi miếu, chứ nhất định không chịu hủy một mối tình. Mọi người đều tác hợp cho đôi uyên ương, sao anh lại không chứ?” Lời nói của tôi có lẽ như một cơn gió tây bắc dữ dội thổi qua, đúng là một câu châm biếm ra trò.

“Y Thần, em đừng như vậy. Anh cho rằng trong chuyện này anh thật sự cần xin lỗi hai em. Anh thật sự không ngờ nha đầu đó…” Nói đến đây, Lăng Sở bỗng im bặt, không nói nữa.

Mỹ Tuệ ngồi im hồi lâu, giờ bỗng lên tiếng: “Lăng Sở, anh đừng trách Lăng Vũ, có lẽ hai người bọn họ thật sự yêu nhau.”

Lúc đó tôi chỉ muốn đè Mỹ Tuệ xuống sofa, đánh cho một trận nên thân. Hai đứa trẻ ranh như bọn chúng thì hiểu gì về cái gọi là tình yêu. Đến bây giờ tôi còn chưa hiểu thế nào là tình yêu thực sự, đừng nói đến nha đầu Lăng Vũ mới tốt nghiệp đại học đó.

Lăng Sở dùng ánh mắt khẩn cầu tha thiết nhìn tôi. Tôi vứt cái bật lửa cầm trong tay ra nói: “Hai người cứ thu dọn cái đống lộn xộn này đi, tôi không quản nữa.” Sau đó quay người đi về phòng ngủ.

Ba tiếng đồng hồ để ngủ thật sự không thể thỏa mãn yêu cầu của mắt tôi, buổi sáng tôi mắt mũi lim dim trở dậy đánh răng rửa mặt rồi vội vàng đến bệnh viện.

Hai người đó chẳng biết đã đi từ lúc nào, tóm lại là lúc tôi thực dậy, bọn họ đã không còn ở đây nữa.

Lúc ra khỏi nhà, thấy trên cửa có treo bữa sáng, tờ giấy nhắn có viết tên Lăng Sở, tôi không động đến, cứ để kệ nó ở đó mà đi.

Lúc tới bệnh viện tôi mới phát hiện ra lúc đầu hoàn toàn là vì kích động nên mới nghĩ tới chuyện hiến tủy sống. Bây giờ bình thường lại, quyết tâm hiến tủy của tôi cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.

Từ bệnh viện ra, tôi đi thẳng về nhà. Tôi nghĩ phải quay về bồi bổ cho tốt, gần đây toàn ngồi nhà ăn khoai lang sấy, một chút dinh dưỡng cũng ko có mà hấp thu.

Bố tôi ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa đọc báo, thấy tôi về thì vô cùng vui mừng. Ai biết Hứa Y Nam, con thỏ con đó, “vèo” một cái từ trong bếp phóng ra, hỏi tôi một câu không thể hay ho hơn: “Con gái vẫn còn nhớ đến bố sao?”

Tôi trợn trừng mắt lườm anh ấy, không thèm lên tiếng.

Bố đặt tờ báo xuống, quay lại hỏi chuyện công việc của tôi, tôi giống như một cô con gái ngoan, từ tốn trả lời từng câu một. Không lâu sau Hứa Y Nam dùng tay ra hiệu bảo tôi vào phòng, dáng vẻ rất thần bí.

Hàn Cần Hiên còn chưa đi làm về, phòng ngủ được chị ấy thu dọn rất gọn gàng, sạch sẽ và ấm cúng. Tôi vừa lật xem ảnh cưới của hai người vừa không mấy hào hứng nói: “Hứa Y Nam, anh có bệnh à, có gì mau nói toẹt ra đi! Thời gian của em quý báu lắm đấy.”

Anh ấy vẫn cong lưng lục lọi, thái độ rất kỳ quái.

Tôi đá nhẹ vào mông anh ấy, anh ấy mới quay lại nhìn tôi rồi nói: “Hứa Y Thần, sao em lại không có tố chất như vậy chứ!”

Moi móc hồi lâu, Hứa Y Nam lôi ra một tập ảnh. Tôi cần lên xem, toàn là nam giới. “Mẹ ơi!” Tôi nhất thời kích động, không nhịn được kêu lên.

Hứa Y Nam nhìn tôi, xua xua tay, thở dài một hồi. Sau đó dùng cái giọng khàn khàn, nói: “Em không nói nhỏ hơn được à?”

Tôi xem xong bức nào liền vứt xuống đất bức đó. Mấy anh chàng trong ảnh, tuấn tú cũng có, phong trần cũng có.

“Hi hi”, Hứa Y Nam thích thú cười: “Đây là do mẹ của chúng ta nhờ Hàn Cần Hiên tìm để giới thiệu cho em.”

Tôi nghe anh ấy nói xong, đầu ong ong, choáng váng. Giờ là thời nào rồi mà còn đi xem mặt? Tôi tiện tay ném mấy tấm ảnh xuống mặt bàn, chạy biến đi.

Hứa Y Nam hét lên ở phía sau: “Đồ khỉ, em chạy cái gì?”

Có lẽ tôi đã sợ yêu rồi, ngoài Y Dương ra, tôi nghĩ tôi không thể coi một ai khác là người yêu được nữa. Mẹ tôi biết rằng tôi là một cô gái có tri thức, có văn hóa, thế mà sao bà lại còn nghĩ tới việc tìm đối tượng cho tôi? Lẽ nào mẹ tôi không biết rằng những người sinh ra vào những năm 80 của thế kỷ hai mươi chúng tôi yêu cầu được tự do yêu đương hay sao?

Chạy ra đến phòng khách, tôi gọi cho Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang đi làm. Cô ấy nói: “Mất người này có người khác, kệ bọn họ đi. Tớ còn phải cảm ơn nha đầu đó, nếu không có cô ta, tớ có thể phải chung sống cả đời với một người hoàn toàn không thích hợp với tớ. Nếu thế, tớ mãi mãi không thể biết được đôi giày bên ngoài tuyệt đẹp đó lại không thể vừa với đôi chân cỡ nhỏ của tớ được.”

Tôi không hiểu, rất không hiểu những lời Mỹ Tuệ nói. Tôi cho rằng bị lừa gạt và bị phản bội là hai chuyện không thể tha thứ. Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến dáng vẻ bất chính của đôi cẩu nam nữ đó. Lợi dụng sự tốt bụng của người khác, xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau của chúng tôi, đó mà gọi là yêu ư?

Tôi cầm bao thuốc trên bàn lên, lấy một điếu đưa lên miệng, Hứa Y Nam chạy ngay lại quát to: “Y Thần, em muốn chết à? Lúc nào rồi mà còn nghiện cái này! Con gái phải có phép tắc, phải điềm đạm, nho nhã.”

Tôi vứt điếu thuốc, nghiến răng nói: “Nhìn cũng không được à?”

Sau khi ngồi trên sofa được chừng năm phút, tôi thấy hơi chán nản, mẹ tôi mà về lại càng thêm rầy rà. Cầm cái túi xách để trên bàn lên, tôi trừng mắt tức giận lườm lườm Hứa Y Nam một cái rồi mới đi ra cửa.

Anh ấy ở phía sau, xun xoe như con chó Bull nói với tôi: “Ở lại ăn cơm đã.”

Tôi không quay đầu lại mà chỉ đưa tay về phía sau xua xua rồi đi thẳng.

Kỳ lạ là mỗi lần gặp Hứa Y Nam, anh ấy đều làm tâm trạng tôi trở nên tồi tệ, sau đó tôi sẽ tức giận bỏ đi. Chỉ là khi gặp anh chằng đó, tài chửi mắng và công phu miệng của tôi từ trước đến nay đều sẽ khiến cho anh ấy dùng cái bụng đầy mỡ và chất thải tiếp nhận một cách khảng khái, thể hiện sự cảm kích vô hạn đối với tôi.

Tôi đi đến đường Hồng Kỳ thì Lăng Sở gọi điện đến tôi. Lại là đường Hồng Kỳ, tôi đứng lại nhìn sang cái cửa hàng hoa đó, nhớ lại cảnh tượng Lăng Sở kéo tay cô em gái trẻ đẹp vào mua hoa, ánh mắt long lanh của cô ấy nhìn tôi mãi lấp lánh trong đầu tôi, nếu cô ấy không cướp người yêu của Mỹ Tuệ, chắc chắn tôi sẽ coi cô ấy là một cô gái tuyệt vời.

Tôi ngây người lúc lâu không nói gì, đến mức Lăng Sở phải cúp điện thoại, rồi gọi lại lần nữa.

“Y Thần, sao em không nói gì?” Lăng Sở vội vàng hỏi.

Lâu rồi anh ấy không gọi điện cho tôi, có lẽ là ba hay bốn ngày, bởi vì anh ấy phải đưa em gái về nhà.

Tôi không mấy vui vẻ “hừm” một tiếng, anh ấy dùng giọng rất thấp để phân bua với tôi: “Y Thần đừng giận nữa, nha đầu Lăng Vũ đó không biết điều, anh thay mặt nó xin lỗi em. Mà nó cũng chia tay cậu ta rồi.” Thấy tôi nghe hồi lâu mà không có động tĩnh gì, anh ấy lại tiếp tục khổ sở nói: “Còn nữa, món nợ của Lăng Vũ, em không thế tính lên đầu anh như thế được.”

Tôi khẽ cười khinh miệt, trong lòng khó tránh được có chút tức giận: “Lăng Sở, người cùng một nhà không cần phải phân biệt như thế đâu.” Câu nói này của tôi không rõ là khen hay chê, tóm lại là đã chọc giận Lăng Sở.

Lăng Sở bên đầu máy bên kia không hề do dự nói với tôi: “Y Thần, em không cần phải nói mấy lời đó, người ta là người ta, anh là anh.”

“Ôi, nổi giận rồi. Được. Hứa Y Thần tôi trời sinh ra đã là một người không thú vị rồi. Đa tạ đại nhân nhắc nhở.” Nói xong, tôi tức giận cúp máy.

Còn chưa kịp cho điện thoại vào túi xách thì Lăng Sở lại gọi, tôi từ chối, lại gọi nữa, cuối cùng tôi dứt khoát tháo pin.

Có lẽ Lăng Sở rất để ý những lời người khác nói về anh ấy. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Lăng Vũ là em gái anh ấy tôi lại muốn nổi cáu, rồi nhanh chóng trút hết nỗi tức giận trong lòng lên đầu anh ấy.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa kính, chiếu đến chiếc giường đơn của tôi, tôi lười biếng chui vào chiếc chăn ấm áp, không muốn trở dậy. Đột nhiên tôi có cảm giác cổ họng khô khô, ngứa ngứa. Đến phòng khám kiểm tra, cô y ta nói họng tôi có đờm. Thật là, thế mới nói, con người có rất nhiều chuyện không thuận lợi.

Cô y tá hỏi tôi có ăn cay không? Tôi trả lời rất dứt khoát là không ăn.

“Vậy cô có hút thuốc không?” Cô y tá lại hỏi tiếp.

Tôi do dự một lát, khe khẽ lắc lắc đầu.

Sau này sẽ phải ăn kiêng. Tôi vô cùng hối hận vì mình đã nói dối như thế, rất muốn hỏi nếu tiếp tục hút thuốc thì sẽ như thế nào. Nhưng có trước thì phải có sau, tôi không hỏi được. Có câu nói: “Nếu một người nói dối, sẽ phải dùng những câu nói dối khác để che đậy”, xem ra câu này chẳng sai chút nào.

Tôi mua thuốc, đi về nhà và tự an ủi mình chắc sẽ không sao.

Bất ngờ nhìn thấy điện thoại để trên bàn, tôi bèn mở máy. Điện thoại khởi động xong, chuông reo không ngừng. Tôi vừa uống thuốc vừa đọc tin nhắn của Lăng Sở.

“Xin lỗi Y Thần, anh không nên nói với em bằng giọng đó.”

Xin lỗi cái đầu anh ấy. Chẳng lẽ anh lỡ tay gϊếŧ người rồi lại nói với người chết là “tôi xin lỗi” thì xong à? Tôi cầm điện thoại, đọc mãi đoạn tin nhắn này.

Bắt đầu từ lúc này, tôi càng cảm thấy từ “xin lỗi” là từ tầm thường nhất, tôi không muốn nói câu này với người khác, cũng không hy vọng người khác nói với tôi câu này.

Tôi cầm điện thoại hồi lâu mà vẫn không biết phải trả lời tin nhắn của Lăng Sở thế nào, tiếp tục ngồi trên sofa thẫn thờ lúc nữa.

Thêm Bình Luận