Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cam Lai

Chương 129: Popper【H】

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủ nhật, đầu tháng một.

Cơn mưa rào đầu xuân kéo về, mây đen bao phủ đầy trời, thanh âm tí tách mưa rơi vang lên bên cửa sổ, tôi thở dài một hơi nhìn ra bên ngoài mà não lòng, vốn định hôm nay sẽ đi siêu thị mua ít đồ, bây giờ thời tiết lại làm hỏng hết cả tâm trạng.

“Tiếng thở dài của em buồn bã quá”, thanh âm khàn khàn của Hải Minh vang bên tai, cả người anh ấy nhẹ nhàng áp vào lưng tôi, từ tốn dùng thân thể ấm áp của mình để sưởi ấm. Anh ấy dịu dàng hôn lên gáy, đầu lưỡi ranh mãnh không yên phận mà mυ"ŧ cổ liên tục, bàn tay từ tốn vuốt ve từng tấc da tấc thịt đầy yêu thương. Tôi nhắm mắt lại hưởng thụ sự mơn trớn của du͙© vọиɠ, miệng khẽ rên từng tiếng trầm thấp qua kẽ răng.

“Mới sáng sớm thôi mà anh đã hứng tình rồi sao?”, tôi cười nói.

“Hôm qua để em làm chủ, bây giờ đến lượt anh”, anh ấy chống đầu hôn nhẹ lên má, đầu mũi tham lam hít lấy hít để mùi mồ hôi còn vương trên người, bàn tay mơn trớn kia từ tốn lần mò lên phía trước rồi nắm giữ lấy thứ đó của tôi mà di chuyển. Còn của anh ấy lại căng trướng lên cọ dọc kẽ mông, bộ dạng tựa hồ không thể kiềm chế được nữa rồi.

Tôi cố tình đẩy mông ra sau, một tay luồn vào trong tóc anh ấy rồi thở dốc nói:

“Em thực sự thắc mắc không biết mùi cơ thể của mình thế nào mà anh lại thích thú đến vậy đấy”.

“Em rất thơm, một mùi thơm của quyến rũ, chỉ cần ngửi thấy là anh sẽ hứng tình”, anh ấy thủ thỉ từng lời một vào tai tôi, chất giọng trầm ấm ấy … thật không thể cưỡng lại mà.

“Vậy rốt cuộc nó có mùi gì?”, tốc độ tay của anh ấy đột nhiên gia tăng, tôi khẽ rên thành tiếng nhỏ mà hỏi tiếp.

“Popper”, anh ấy khàn giọng đáp.

Tôi: “…”

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã đánh mất khả năng nghe nhưng cái từ đó vẫn cứ hiện hữu trong đầu. Lần đầu tiên tôi nghe có người mô tả mùi cơ thể giống như thuốc kí©ɧ ɖụ© đấy. Nghe thì lạ nhưng không sao, không quan trọng lắm, quan trọng là …

“Anh dùng nó từ bao giờ?”, tôi nắm chặt tóc của anh ấy lại rồi trừng mắt. Lần làʍ t̠ìиɦ đầu tiên của anh ấy là với tôi nên không lý nào anh lại dùng popper trước đó, chưa kể, trong suốt thời gian yêu đương hai năm này, chúng tôi chưa từng dùng nó bao giờ. Nghi vấn quá lớn, tôi không thể không nghi ngờ … anh ấy “ăn vụng” bên ngoài.

“Đau, đau–!! … Em nhẹ tay một chút”, anh ấy vội vàng thu tay đang nắm thứ đó của tôi về rồi ôm đầu. Dường như nhận ra cơn tức giận này của tôi, anh ấy vội vàng giải thích:

“Là thằng Hoàng cho anh ngửi, ngày trước lúc còn chơi với đám bạn ở quán Bar, bọn anh từng thử qua. Nhưng anh chỉ lỡ dại một lần đó thôi, còn từ đó về sau chưa bao giờ động vào lại, em phải tin anh”.

Nghe vậy, hai chân mày tôi rốt cuộc cũng giãn ra, nhắc đến Huy Hoàng, mọi nghi vấn gần như được giải thích. Nếu không có xích mích chuyện người yêu ngày xưa, tôi nghĩ Huy Hoàng cùng Hồng Vũ chắc sẽ hợp nhau lắm, vì cả hai đều là những dân chơi thực thụ, người yêu tôi chỉ được cái mặt thôi, còn “trình” chơi nhởi kém hai người kia lắm. Anh ấy bị Huy Hoàng “mồi chài” ngửi phải popper cũng không phải chuyện gì lạ, cả hai là bạn thân, anh ấy không phòng được.

Tôi thở nhẹ một hơi rồi buông tay ra, cả người nhanh chóng quay lại ôm chầm lấy anh ấy mà trao một nụ hôn sâu, bàn tay hư hỏng lần mò ra sau mông anh ấy rồi tiếp cận đến chỗ riêng tư. Anh ấy giật nảy mình, cả người run nhẹ rên thành tiếng rồi nhìn tôi đầy ai oán, xem chừng vẫn còn ấm ức vì bị tôi hiểu lầm “ăn vụng”.

Tôi nở một nụ cười thật tươi, để lộ hàm răng trắng tinh mơ mà cắn nhẹ lấy đôi môi mềm mại kia, tuy hiểu lầm nhưng không khỏi công nhận, nhìn anh ấy thế này lại khiến tôi không muốn thỏa hiệp một chút nào.

“Chỗ này của anh còn nhạy cảm quá, xem ra hôm qua em chưa thỏa mãn được anh rồi”, tôi liếʍ mép đáp lại, vành tai anh ấy lập tức đỏ ửng lên, trông thật đáng yêu.

Từ sau lần anh ấy để tôi nằm trên, quan hệ của chúng tôi đã trở nên gắn bó hơn, hoặc nói chính xác thì trở nên linh hoạt hơn. Tôi muốn nằm trên lúc nào cũng được, chỉ cần báo trước anh ấy biết để chuẩn bị là xong. Anh ấy tiếp nhận chuyện này khá dễ dàng, trong lòng không mảy may hối hận, dù sao chúng tôi vốn yêu thương nhau mà, trên hay dưới không quan trọng, chỉ cần được ở bên nhau, lắng nghe từng nhịp đập của nhau là đã hạnh phúc. Hơn nữa, tôi tự tin vào kỹ thuật của mình, anh ấy sẽ không chịu bất cứ một đau đớn nào. Và sự thật là hôm qua, anh ấy lại có thêm một đêm sướиɠ tận trời mây. Có điều nhìn vào biểu hiện thèm muốn bây giờ, xem chừng hôm qua tôi chưa tận lực rồi.

“Hôm qua em ra hai lần rồi … làm sao còn dồi dào như thế được?”, anh ấy đỏ mặt nói.

“Em xót anh, nên mới chừa lại cho bây giờ đây”, tôi hôn nhẹ lấy đầu mũi anh ấy rồi lập tức bật người ngồi dậy, cơn choáng đầu sáng sớm đã trôi qua, tôi bật dậy bất thình lình thế này cũng không quá nguy hiểm.

Tôi nhẹ nhàng đặt đầu gối của mình vào giữa hai chân anh ấy, hành động tựa như muốn tách chúng ra. Anh ấy nhìn ra điều đó nên liền thở hắt một hơi rồi tự động dang hai chân lên cao, vừa vặn để chỗ đó của tôi chạm vào khu vực “cửa vào” nhạy cảm kia. Tôi vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, du͙© vọиɠ một lần nữa lại chiếm hữu đầu óc.

Anh ấy lần mò tay lên đầu giường, lấy ra một gói bạc rồi dùng răng để xé, động tác ngầu phải biết, nếu để anh ấy nằm trên, tôi đã hưng phấn đến sướиɠ rơn. Nhưng xem như anh ấy có nằm dưới thì ngầu vẫn là ngầu, nó đã ăn sâu vào máu rồi, quả nhiên là người yêu của tôi.

Tôi cười cười tiếp nhận bαo ©αo sυ rồi đeo vào cho mình, sau đó lại dùng thêm một ít gel bôi trơn nữa để giãn nở giúp anh ấy. Thanh âm rêи ɾỉ trầm thấp kia vì thế mà vang lên, cả người tôi cứ như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, mỗi lần anh ấy thế này là tôi kém chút đánh mất đi lý trí mình. Giọng nói của anh ấy là thuốc phiện của tôi, tiếng rêи ɾỉ của anh ấy là ma lực khiến tôi không thể nào thoát đi. Mỗi một tiếng vang lên bên tai là từng thanh âm của “quỷ dữ” liên tục xuất hiện trong đầu, giục tôi phải nhanh chóng làm anh ấy luôn, không cần phải chuẩn bị cái gì cả.

Ai nói làʍ t̠ìиɦ không áp lực?

Tôi đây phải luôn cắn răng kiềm chế hết mức để không làm anh ấy đau đây này.

Tôi chồm người đến, mạnh mẽ chiếm lĩnh lấy đôi môi của anh ấy, tham lam mà cắn, mà mυ"ŧ không khách khí. Cứ như vậy, hai người chúng tôi lại tiếp tục lao vào một bể tình ái triền miên, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, hận không thể hợp lại thành một. Tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc trong thoáng chốc bao phủ hết cả phòng, không chỗ nào không nghe được.

. . .

Hai tiếng sau.

“Bữa sáng của anh đây”, tôi mỉm cười nói, đồng thời đặt một tô cháo bò bằm xuống trước mặt, mùi hương thoang thoảng của thịt bò chín cùng tiêu khiến cả người anh ấy vô thức di chuyển theo quỹ đạo của làn khói. Đầu tóc anh ấy còn hơi ướt sau khi tắm, cho nên tôi liền vòng ra sau giúp anh ấy lau một chút. Mặc dù biết anh ấy cố tình để như vậy nhằm hưởng thụ cảm giác được chăm sóc nhưng trùng hợp là tôi lại muốn đi chăm sóc anh ấy, cả hai không hẹn mà hợp nhau vô cùng.

“Gần mười giờ rồi, em làm bữa trưa luôn cũng được mà”, anh ấy nghiêng đầu ra sau rồi cười đáp.

“Bữa nào ra bữa nấy, thà ăn trễ còn hơn không ăn. Mẹ mà nghe được là anh no đòn đấy”, tôi bĩu môi nói, tiện thể còn dùng khuỷu tay nhấn nhẹ lên vai. Anh ấy lập tức nghiêng người sang một bên rồi kêu than mấy tiếng đau, tôi liền bật cười mà lắc đầu. Khối cơ của anh ấy dày như thế, đau được mới lạ, chưa kể, chỗ riêng tư dưới kia của anh ấy bây giờ đã giống tôi, đã quen thuộc với sự xâm nhập của nhau rồi nên không còn đau đớn gì nữa. Nhưng mỗi lần tôi muốn làm gì là anh ấy lại thích biểu hiện thái quá thế này, có điều tôi không để tâm nhiều lắm, anh ấy chơi vui là được rồi.

“Nói đến mẹ, em xem tin nhắn rồi chứ?”, anh ấy chợt nhớ đến gì đó nên vội hỏi. Một lần nữa, anh ấy lại biểu hiện thái quá. Xác nhận tóc đã khô, tôi vắt cái khăn lên trên lưng ghế rồi nhẹ nhàng mát xa hai bên vai của anh ấy mà đáp lại:

“Em xem rồi, Tết em về với anh”.

Bàn tay anh ấy dịu dàng đặt lên tay tôi rồi nắm chặt, dù không nói gì nhưng tôi hiểu, anh ấy muốn tôi tin vào anh ấy, không cần lo lắng nhiều. Nói thật, tôi không lo lắm đâu, cả hai đứa vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, chưa kể, ròng rã hơn một năm, chuyện cũng không đến mức nghiêm trọng như “không khí ra trận”. Tôi mỉm cười nói:

“Cháo sắp nguội rồi, mình ăn thôi”.

“Ừ, ăn thôi”, anh ấy ngửa đầu ra sau cười đáp, một nụ cười tỏa nắng hệt như muốn xua tan đám mây u ám ở ngoài kia. Trong lòng tôi ấm áp như xuân về, những lúc thế này, anh ấy đáng tin cậy thật.

Nói đến tin nhắn ban nãy anh ấy đề cập, thực ra không có gì nghiêm trọng lắm đâu, là bác gái nhắn.

『Mẹ đã nói chuyện với bố rồi, ba mươi Tết này hai đứa về nhà ăn một bữa, sẵn tiện ra mắt luôn』

Lần đầu tiên kể từ khi bị bác ấy phát hiện, chúng tôi rốt cuộc cũng nhận lại một thông báo chính thức. Dù không nói rõ nhưng tôi hiểu, bác ấy đã chấp nhận tính hướng cùng quan hệ của cả hai đứa rồi. Bên cạnh đó, bác ấy còn chủ động nhắn tin riêng cho tôi, đại khái là trấn an cùng nhắc nhở không cần lo lắng, bên chỗ bác trai đã có bác ấy lo, tôi cùng anh ấy chỉ việc về nhà ăn một bữa cơm gia đình là được. Anh ấy không biết chuyện mẹ mình lén nhắn tin cho con rể nên mới xoắn quýt, trong đầu bây giờ chắc đang lo chuyện bác trai sẽ nổi giận đi?

Tình huống của anh ấy khác tôi, anh ấy là đích tôn, mang trong mình gánh nặng nối dõi tông đường, anh ấy lo lắng bác trai nổi giận là chuyện đương nhiên. Lần này trở về, ngoại trừ ra mắt, tôi sẽ cùng anh ấy quỳ xuống để nhận tội.

Bên cạnh đó, vì tin nhắn này nên nguyên ngày hôm qua tôi mới cao hứng đến mức làm anh ấy nguyên một đêm, đến sáng có làm thêm một lần nữa cũng chưa thỏa mãn được “thú tính” trong người. Nhưng may tôi không bị du͙© vọиɠ làm cho ngu muội, làm ba lần đã là giới hạn, tham lam nữa chỉ còn nước tinh tẫn thân vong. Tôi còn muốn sống với anh ấy hết đời nên chưa muốn chết trẻ đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »