Nhìn dáng vẻ dâʍ ɭσạи phóng đãng của em gái, Tề Ngạn Sơ hài lòng gật đầu, rút côn ŧᏂịŧ ra, xoay người em gái lại để em gái ngồi trên bàn đọc sách, mặt đối mặt với mình.
Cúi đầu nhìn thấy tiểu huyệt của em gái lúc đóng lúc mở mấp máy, phảng phất như cái miệng nhỏ nhắn đang gào khóc đòi ăn, vội vàng muốn ngậm lấy một cái gì đó vừa thô to vừa nóng bỏng.
Tiểu huyệt phấn nộn non nớt ướt đẫm kia, thật sự quá mê người, cuối cùng Tề Ngạn Sơ không nhịn được nữa, ưỡn người mạnh mẽ một cái, đem côn ŧᏂịŧ trực tiếp cắm vào trong tử ©υиɠ Tề Giai Niệm.
“A a~” Tề Giai Niệm bị anh trai cắm đến ngả trái ngả phải, đành phải đưa hai tay ôm lấy cổ thiếu niên để không bị ngã xuống, cô giống như một chú cún con vươn đầu lưỡi ra, dùng ánh mắt khát cầu nhìn người con trai đang đùa bỡn mình.
Đứa em gái vốn kiêu ngạo lại bị mình dạy dỗ như con cɧó ©áϊ cầu hoan, cảm giác thành tựu mãnh liệt như vậy khiến Tề Ngạn Sơ hưng phấn lạ thường, trong không khí lúc này anh cũng vươn đầu lưỡi ra đan vào lưỡi của em gái, liếʍ mυ"ŧ lưỡi nhau, nước bọt không kịp nuốt xuống ở khóe miệng rơi xuống, nhỏ giọt trên nụ anh đào ứ máu cứng như đá của em gái.
Hai quả anh đào mềm mại tròn trịa dưới sự va chạm kịch liệt không ngừng lắc lư, giống như hai con thỏ trắng đang nhảy nhót, Tề Ngạn Sơ cúi đầu há miệng lập tức ngậm vào một con trong đó, môi mỏng nhẹ nhàng mυ"ŧ, đầu lưỡi liếʍ liếʍ núʍ ѵú, liếʍ xong một bên lại đổi sang bên kia, chờ đến lúc anh hài lòng mới buông ra, trước ngực Tề Giai Niệm ướt đẫm một vùng, núʍ ѵú hồng tươi kia đặc biệt ướt nước trơn trượt, nhìn vào cực kỳ da^ʍ mỹ.
Va chạm dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, Tề Giai Niệm ê ê a a kêu ngọt ngấy, cổ họng đã bắt đầu khàn khàn, từng tiếng thở dốc khó nhịn tựa như móng vuốt mèo, cào đến trong lòng Tề Ngạn Sơ khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Trên trán thiếu niên có mồ hôi rơi xuống, anh nhanh chóng đưa tay lau đi, dưới mái tóc ngắn dài tán loạn, hai mắt anh đỏ thẫm, đã sắp đến giới hạn muốn xuất tinh, liên tiếp cắm mấy chục cái, anh nghe ra tiếng kêu của em gái càng ngày càng cao vυ"t, xem ra con bé này lại sắp cao trào.
“Niệm Niệm, chúng ta cùng nhau đi, cùng anh trai đạt cao trào...” Thiếu niên cúi đầu dồn sức hôn lên môi em gái.
Đợt nước rút cuối cùng phải càng thêm kịch liệt, nếu không phải bàn trong phòng đọc sách đã được cố định trên mặt đất, nhất định sẽ bị bọn họ giày vò kẽo kẹt đến hỏng, hạ thân hai người, nơi hai bộ vị nối liền, trên lôиɠ ʍυ dính đầy bọt trắng và dâʍ ɖị©ɧ. Tiểu huyệt của Tề Giai Niệm đã bị anh trai chơi sưng đỏ đến lật ra ngoài, nương theo mỗi một lần ra vào của người con trai, lớp thịt non đỏ ứng cũng phải đi ra để hít lấy không khí.
Tề Ngạn Sơ dựng chân trái của em gái lên, bắt đầu nghiêng người rút ra, động tác như vậy không chỉ có thể cắm sâu hơn, còn có thể đυ.ng vào nơi trước đó chưa từng chọc vào, quả nhiên, chỉ chốc lát sau con bé đã ăn không tiêu, ôm chặt lấy anh trai, khóc lóc cầu xin anh nhanh chóng bắn ra.
Vốn Tề Ngạn Sơ cũng chính là đang cố nén, lúc này có cảm giác đã đến lúc, anh cũng không giày vò nữa, “bạch bạch bạch bạch” một trận cắm mạnh, túi trứng đập vào hoa huyệt sưng đỏ của thiếu nữ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo khe hở của người con gái chảy xuống, trên mặt bàn hình thành một vũng nước lớn.
Cuối cùng, trong tiếng thở dốc dồn dập mãnh liệt của hai người, hai anh em cùng đạt đến cao trào tìиɧ ɖu͙©.
Qua một hồi lâu, Tề Giai Niệm mới phục hồi tinh thần lại, khi cô phát hiện côn ŧᏂịŧ của anh trai vẫn còn ở trong tiểu huyệt của mình, trái tim đập thình thịch.
“Anh, anh đã nói anh sẽ không bắn ở trong em cơ mà!” Đã qua ít nhất một phút, cô vẫn có thể cảm giác được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của anh trai đang bắn lên tử ©υиɠ mình.
Khóe mắt Tề Ngạn Sơ mỉm cười, giơ tay lên cạo nhẹ lên sống mũi em gái: “Cô bé ngốc, ngày mai em sẽ được nghỉ phép mà hôm nay là kỳ an toàn.”
...... Thế sao, nhớ rõ ràng như vậy à, xem ra người này đã sớm có dự tính rồi. Cô bé bĩu môi tức giận, luôn cảm thấy mình giống như là con thỏ trắng bị rơi vào bẫy.
Chỉ là, cái này còn chưa xong, lỗ tai sói xám lay động vài cái, dán vào bên tai con thỏ trắng nhỏ, dùng giọng từ tính trầm ấm của thiếu niên nói: “Nước Niệm Niệm tràn đầy trên đất, em nói xem, nếu người phía sau tiến vào, có phải sẽ không biết mà lau bãi dâʍ ŧᏂủy̠ này của em rồi đọc sách không?”
Tề Giai Niệm bị anh nói xấu hổ không có chỗ chui, nhanh chóng sửa sang xong quần áo, giữa hai chân còn chưa kịp xử lý đã kẹp luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai chạy trốn như bay xuống tầng.