L*иg ngực rộng lớn của Tề Ngạn Sơ dán lên sống lưng em gái, có thể cảm nhận được hoa huyệt của cô co giật từng chút một, mỗi lần rút ra một cái côn ŧᏂịŧ sẽ bị một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ xối ướt, cảm giác ấm áp trơn trượt khiến anh vừa thoải mái vừa mất hồn, nhịn không được nhẹ nhàng đâm vào, con bé sẽ lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt chết người.
“Có thoải mái không?” Thanh âm của Tề Ngạn Sơ có chút bất ổn, thật ra vừa rồi tiểu huyệt của Tề Giai Niệm co chặt lại như vậy, thiếu chút nữa anh đã bắn, phải hít sâu vài lần mới áp chế được cái cảm giác xúc động muốn bắn ra này.
Tề Giai Niệm vẫn trong dư vị cao trào như cũ, hai chân cô còn đang phát run, tuy rằng tốc độ cắm giữa hai chân đã ổn lại, nhưng dâʍ ɖị©ɧ vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy, dưới sự chậm rãi đâm chọc phía dưới của anh trai, tiếng nước “bạch bạch” ở trong phòng đọc sách yên tĩnh này có vẻ rất vang.
“Rất thoải mái, Niệm Niệm bị anh trai chọc rất thoải mái.” Cô không biết xấu hổ mà vểnh mông về phía sau, bờ mông mềm mại ma sát vào bụng anh trai, bộ lông thô cứng giữa hông thiếu niên chọc vào cánh mông cô lại mang một loại kɧoáı ©ảʍ khác.
Thấy em gái nhiệt tình như thế, Tề Ngạn Sơ cũng không nỡ tiếp tục lười biếng, anh đứng thẳng người, mạnh mẽ cắm vào, bắt đầu một lần yêu mới.
Hai đầu gối của anh khẽ cong lên để chống đỡ lấy hai chân em gái đang không còn đứng vững, hai tay nắm cánh tay phấn nộn non nớt của cô bé, kéo cả người cô về phía sau, hai bầu ngực đầy đặn ở trước ngực cô bé bởi vì bị người con trai va chạm mãnh liệt dưới hạ thân mà lắc lư trên dưới trái phải, mặt bàn sáng bóng được cọ sát phản chiếu sóng ngực không ngừng nảy lên của cô, trắng nõn kí©h thí©ɧ đôi mắt của Tề Ngạn Sơ.
“Tốt, côn ŧᏂịŧ ngon, tiểu huyệt… Cực kì sảng khoái...”
Môi anh đào của Tề Giai Niệm khẽ mở, vô ý thức lẩm bẩm, lọt vào tai Tề Ngạn Sơ chính là âm thanh người con gái yêu kiều ê a rêи ɾỉ, cũng không rõ rốt cuộc là cô đang nói cái gì, chỉ biết thanh âm kia vừa mềm mại vừa quyến rũ, giống như có một sợi lông vũ không ngừng đâm vào lòng anh.
Trong lòng ngứa ngáy, côn ŧᏂịŧ lại càng ngứa, người con trai mạnh mẽ đâm chọc huyệt nhỏ của em gái, hận không thể đem cả túi trứng bên ngoài nhét cả vào trong tiểu huyệt mất hồn kia.
“Bé dâʍ đãиɠ, em kêu da^ʍ như vậy, không sợ bạn học em nghe được sao?” Tề Ngạn Sơ thở hổn hển, một bên buông một tay em gái ra, bàn tay to lớn thò xuống dưới cơ thể thiếu nữ, nắm lấy bầu ngực bên phải của cô dùng sức xoa nắn, vân vê núʍ ѵú nhỏ đứng thẳng trên đỉnh, véo một cái đổi lại là một tiếng thở dốc.
Tề Giai Niệm đã bị anh trai đùa bỡn cả người chìm vào biển dục, sớm đã quên mình đang ở đâu, hiện tại đột nhiên bị nhắc nhở, lý trí cũng hơi trở lại một chút, nghĩ đến vừa rồi bản thân mình kêu có hơi quá, cô lập tức lo lắng, đây là ở thư viện, dưới tầng là mấy bạn học trong lớp mình, bọn họ có nghe thấy gì không nhỉ…
Cô vừa khẩn trương, tiểu huyệt sẽ không tự chủ được co rút lại, bụng siết chặt, hung hăng kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của anh trai đang ra vào, sự căng thẳng bất thình lình này thiếu chút nữa đã khiến Tề Ngạn Sơ đầu hàng ngay tại chỗ.
“Bé da^ʍ, sao em dám kẹp anh?” Tề Ngạn Sơ giả vờ tức giận, giơ tay vỗ mông nhỏ trắng nõn của em gái, kêu ‘đét’ một tiếng thanh thúy, trên làn da trắng như tuyết lập tức xuất hiện vệt đỏ hồng phấn: “Niệm Niệm không ngoan, phải đét vào mông.”
“Nhưng mà...” Tề Giai Niệm bị đâm nghiêng trái nghiêng phải, vẫn cố gắng chống đỡ quay đầu lại, chỉ vào cửa sổ phòng đọc sách: “Sẽ có người nghe...”
“Đồ ngốc, phòng đọc sách cổ này trước kia là phòng hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc, vẫn còn cách âm rất tốt.” Nói xong tròng mắt anh chuyển động, nhịn thứ dưới thân còn đang trướng, rút côn ŧᏂịŧ ra, chỉ để qυყ đầυ ở miệng huyệt hình như không muốn đâm vào nữa: “Nhưng mà, nếu Niệm Niệm lo lắng thì để anh dừng lại là được.”
“A, không được đâu...” Miệng huyệt nhỏ của Tề Giai Niệm siết chặt, mυ"ŧ chặt qυყ đầυ anh trai không buông, gò má thanh tú ửng hồng, đôi mắt bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm mờ ướŧ áŧ: “Đừng dừng lại mà, anh trai, xin anh mau cắm vào, Niệm Niệm muốn mà, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh a…”