Tề Giai Niệm chỉ biết đứng nhìn anh trai cầm tay mình đến trước mặt một bàn toàn bạn học nữ đang than thở, thậm chí anh còn nở một nụ cười rất lịch sự và giơ cao quyển sách lên: “Thật ngại quá, tôi phải phụ đạo thêm cho em gái một chút, môn ngữ văn của em ấy toàn bị điểm thấp thôi.”
Khóe mắt cô nhìn lướt qua quyển sách 《Tuyển tập 100 bài văn điểm cao nhất của học sinh THPT》.
Trong phòng đọc sách cổ của thư viện, Tề Giai Niệm bị anh trai đẩy dựa vào tường, cơ thể hai người dán sát vào nhau, dùng sức hôn đối phương, lúc này hai bên đầu lưỡi cuốn lấy nhau không rời, có lúc lại tùy tiện truy đuổi trong không gian nhỏ hẹp của đối phương, một nụ hôn mà làm cho không khí càng thêm nóng bỏng, ướt át.
“Thích không?” Tề Ngạn Sơ áp lên trán em gái, một bàn tay còn lại vuốt ve dái tai đầy đặn và sáng bóng của cô.
Tề Giai Niệm trợn mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh à, em thật không nghĩ là anh lại có ham muốn mãnh liệt đến vậy, chỉ đi thư viện đọc sách mà anh cũng động dục được.”
Cô vừa nói xong liền quay đầu một cách yêu kiều, lộ ra phần cổ trắng nõn như ngọc sau lớp cổ áo, vừa trắng vừa mềm, làm cho hai mắt của Tề Ngạn Sơ bị chìm vào nơi đó, chàng trai trẻ cúi đầu và cắn nhẹ vào phần cổ của em gái, đôi môi nhẹ nhàng mút lấy phần thịt mềm mại sau gáy của cô gái nhỏ.
Tề Giai Niệm không chút cảnh giác nào, chóp mũi hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng lại khiến cho Tề Ngạn Sơ đột nhiên ra tay nhéo mông cô.
“Ui cha!” Cô gái nhỏ vừa đau vừa tức giận nhảy dựng lên: “Anh, anh đúng là một tên lưu manh!”
Tề Ngạn Sơ bật cười, mày kiếm giãn ra thoải mái như bộ dạng của một chàng trai mới lớn ngây thơ, non nớt, nhưng lời nói ra thật sự quá khó nghe: “Đây mà là lưu manh à? Anh còn muốn ăn em ở đây luôn này, ăn em gái ruột của mình có được coi là lưu manh không nhỉ?”
Tề Giai Niệm che mặt lại, cô bắt đầu nhớ người anh trai nghiêm túc ngày xưa rồi đấy, giọng nói thiếu nữ dịu dàng truyền qua khe hở giữa các ngón tay: “Ông trời ơi, nhanh trả người anh trai ngày trước cho con đi, người anh trai bây giờ……”
“Bây giờ anh làm sao? Có vấn đề gì sao?” Tề Ngạn Sơ nhướng mày, bàn tay to đang bao lấy mông của em gái đột nhiên siết chặt thêm, làm cho cơ thể mềm mại của cô dính sát vào mình hơn.
Rõ ràng Tề Giai Niệm đã cảm giác được ở bụng nhỏ có thứ đồ gì đó cưng cứng chọc vào mình, vừa nghĩ lại câu anh nói muốn ăn mình ở đây thì mặt cô đột nhiên đỏ bừng: “Bây giờ anh, quá da^ʍ ấy, nhìn rất biến thái!” Cô vặn vẹo thân thể để né tránh, nhưng càng làm cho ham muốn của Tề Ngạn Sơ mãnh liệt hơn.
Môi anh áp vào lỗ tai em gái, đầu lưỡi liếm nhẹ vào vành tai mượt mà của cô: “Thật không? Vậy thì anh sẽ đổi lại bộ dạng như trước đây có được không, nào, Niệm Niệm, để anh trai giúp em bổ túc làm văn nhé.”
Không biết chàng trai trẻ đã cầm quyển sách 《Tuyển tập 100 bài văn điểm cao nhất của học sinh THPT》từ lúc nào và nhét vào tay em gái luôn: “Hôm nay chúng ta sẽ nói về cách dùng từ.”
Tuy nhiên, khi anh đang nói câu này nhưng động tác tay vẫn không chịu dừng lại, và thậm chí…. Bắt đầu càng lấn tới, bàn tay đang sờ mông cô gái không biết từ lúc nào đã chui thẳng vào trong quần lót tam giác làm bằng cotton, trực tiếp sờ vào mông nhỏ mượt mà của cô gái nhỏ, mà bàn tay đang ôm người cô cũng đã di chuyển đến phần ngực của Tề Giai Niệm rồi, anh đang từ từ nhào nặn bộ ngực của cô qua chiếc áo sơ mi trắng như đang nhào nặn những cục thịt viên tròn tròn, làm cho Tề Giai Niệm cảm thấy choáng váng và hai chân thì nhũn ra.
Hơi thở nóng nực của Tề Ngạn Sơ đang phả vào tai em gái, trên mặt nở một nụ cười xấu xa: “Niệm Niệm à, em bị làm sao thế, anh trai đang bổ túc cho em đấy, em phải tập trung nghe giảng, biết chưa?”