Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấm Kỵ Sư

Chương 7: Bức Tranh Cổ Xưa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là một bức tranh cổ xưa đã ố vàng, tôi không thể kiềm chế tháo nút thắt, đem bức tranh mở ra, nhưng tôi chỉ thấy đó là một bức tranh vẽ núi non và sông suối.

Bức tranh này nhìn rất đơn giản, chỉ với vài nét vẽ, nhưng lại phác họa ra được một bức tranh cực kỳ sinh động. Nhưng tôi nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được có ý nghĩa gì, đang muốn mở miệng hỏi, ông nội đột nhiên nói:

- Không cần ngẩng đầu, tập trung tinh thần nhìn xem, con có thể lĩnh ngộ được điều gì từ bức tranh này hay không.

- Lĩnh ngộ?

Tôi buồn bực nói,

- Lĩnh ngộ cái gì ạ, đây chỉ là một bức tranh vẽ thôi mà, chẳng lẽ trong này còn có bí mật gì?

Ông nội thấy dáng vẻ ngơ ngác của tôi, cũng không trả lời, chỉ là mỉm cười, nắm lấy tay tôi, lấy ra một câm ngân châm, hét lớn

- Đừng nhúc nhích

Liền dùng kim châm kia nhẹ nhàng đâm thủng ngón tay tôi.

Hơi đau đớn một chút, đầu ngón tay liền chảy ra một giọt máu, ông nội không chút do dự, cầm lấy ngón tay của tôi ấn vào trên bức tranh vẽ.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên, ông nội đang làm gì vậy? Vết máu sẽ làm bẩn bức tranh này mất, tôi vừa nghĩ đến điều này, giọt máu ở đầu ngón tay của tôi rơi vào bức tranh, dĩ nhiên chậm rãi thẩm thấu đi vào, ngay sau đó ngón tay của tôi và bức tranh này đột nhiên tuôn ra một cảm giác kỳ diệu khó có thể diễn tả, giống như bức tranh này với tôi có mối liên hệ nào đó, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác như điện giật, trong đầu đột nhiên ầm một tiếng, cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, trời đất quay cuồng, tôi đã không biết mình đang ở đâu...

Sau khi hết mơ hồ, ý thức lần nữa trở lại trong đầu, tôi vừa mở mắt nhìn, phát hiện mình đã ở bên trong bức tranh vẽ núi sông kia. Thân thể như bay trên không, xung quanh gió nhè nhẹ thổi, trời nắng ấm áp, con sông như xuyên qua ngọn núi, ở dưới chân tôi chậm rãi chảy qua, xa xa dường như có chim bay, cá nhảy, bầy thú nô đùa chạy trốn, hết thảy điều này, đều giống y như bức tranh vẽ mà tôi đã thấy.

Có thể nói, từ nhỏ tôi đã có bệnh sợ độ cao, cảnh tượng ly kỳ này đột nhiên xuất hiện, làm cho tôi đột nhiên cảm thấy choáng váng, đầu óc qua vòng vòng, tim đập mạnh thình thịch, hai tay giãy dụa lung tung, nhưng trọng tâm không ổn định, từ trên không trung ngã xuống...

Trong lòng tôi cảm thấy hốt hoảng, chỉ cảm thấy thân thể mình ngã xuống, lập tức rầm một tiếng, trên trán liền truyền đến cơn đau, hết thảy ảo giác lúc nãy mới từ từ biến mất, tôi mở mắt ra, hóa ra tôi còn đang ở trong phòng, cũng không có bay lên trời hay té xuống đất, trước mắt cũng không có núi non hay dòng sông gì, chỉ là tôi vừa đập đầu vào góc bàn mà thôi.

Ông nội kéo lấy tôi, trong ánh mắt lại kiềm nén không được niềm vui mừng, liên tục gật đầu nói:

- Không tồi không tồi, không nghĩ tới con lần đầu nhìn thấy bức tranh này, liền có cảm ứng như thế, điều này cũng làm cho ông bớt đi ít chuyện, việc tu hành sau này của con cũng thuận lợi hơn nhiều.

Tôi lại cảm thấy bối rối, nghi hoặc hỏi:

- Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra thế, con nhìn thấy được dòng sông chảy xuyên qua ngọn núi, nhìn thấy chim bay cá nhảy, chẳng lẽ đều là bên trong bức họa này? Chẳng lẽ vừa rồi con bước vào bên trong thế giới của bức tranh này?

Ông nghiêm khắc nói:

- Đây chính là cửa ải đầu tiên trong công pháp tu hành của Hàn gia chúng ta, bức họa này chính là khảo nghiệm.

- Công pháp? Khảo nghiệm?

Tôi cảm thấy hỗn loạn, ông nội liền giải thích

- Bức tranh này chính là một bản sao chép, trong truyền thuyết tổ tiên của Hàn gia chúng ta trong lúc vô ý từng đạt được một bộ công pháp, một bức tranh cuộn tròn, cũng từ bên trong đạt được truyền thừa của cấm kỵ sư, chỉ là giờ đây, bản gốc từ lâu đã không thấy, chỉ có bản sao chép này truyền lại đời sau, nếu như trong đám con cháu của Hàn gia, ai có thể đi vào bên trong thế giới của bức tranh này, liền có thể đạt được truyền thừa, ngược lại chỉ có thể trở thành con em dòng phụ, sống bình thường hết cuộc đời, trước kia không biết có bao nhiêu con em Hàn gia bị cửa ải thứ nhất này cản trở, cả đời đều không thể tìm hiểu huyền bí trong đó, mà kể từ khi gia tộc xúc phạm cấm kỵ, con cháu dần dần ít đi, nhưng năng lực của mỗi cá nhân lại không ngừng tăng cao, nhớ năm đó ông nội xem bức tranh vẽ này hết một tháng mới ngộ được đến cảnh thân hòa nhập vào núi sông trong bức tranh, xem như rất không dễ dàng, không nghĩ tới con chỉ xem lần đầu tiên liền có thể hiểu được, xem ra chấn hưng Hàn gia có hi vọng, Hàn gia có hi vọng rồi...

Nhìn bộ dạng hưng phấn của ông nội, tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng cũng rất vui vẻ, vì thế nói:

- Ông ơi, vậy bây giờ con liền có thể tu hành hay sao?

- Không, còn không có đơn giản như vậy, tiến vào ảo cảnh bên trong bức họa chỉ là bước thứ nhất, khi nào khi nào con có thể tìm hiểu được tinh túy bên trong bức tranh này, lĩnh ngộ được sức mạnh tự nhiên, mới có thể tiến hành bước kế tiếp là tu hành, bằng không căn cơ bất ổn, chỉ có thể gây hại cho con.

Ông nội lắc đầu trả lời, nhưng trong lời nói vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của ông.

- Vậy thì...tiếp theo con muốn làm điều gì?

- Xem tranh! Sau này, con phải mang bức tranh theo bên người, khi nào quen thuộc, hoàn toàn lĩnh ngộ được cơ sở của công pháp tầng thứ nhất, liền tính là luyện thành.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy choáng váng:

- Không phải chứ, ông nội ơi, cấm pháp lợi hại của Hàn gia, chỉ cần xem tranh liền có thể luyện thành công pháp tầng thức nhất?

Ông nội tâm tình rất tốt, cười ha ha nói:

- Đương nhiên không phải, trước tiên con cần xem tranh, qua một thời gian ngắn, ông sẽ dạy con viết chữ.

- Viết chữ? Ông à, con biết viết chữ rồi đó nghen, con giờ đã mười lăm tuổi, lập tức liền lên học cao trung...

- Ha ha, ông dạy con viết chữ, bảo đảm là trước giờ con chưa viết qua, thậm chí con chưa từng thấy...

Ông nội híp mắt, trong giọng nói mang theo niềm tự hào, vỗ nhẹ đầu tôi.

Chữ mà xưa nay tôi chưa từng viết, cũng chưa từng thấy qua? Đây rốt cuộc là chữ gì? Trong lòng tôi tò mò, cái hiểu cái không gật đầu, tôi đã cảm thấy được, số mệnh của tôi từ hôm nay trở đi liền bắt đầu thay đổi.

Chỉ là năm năm dương thọ không giải thích được của ông nội, cùng với lời nói trước khi chết của Mã Cửu, tổng hợp lại ở trong đầu của tôi, tuổi thọ ông nội càng cao, tuổi thọ của tôi liền ít đi, chẳng lẽ nói ông nội không chỉ mượn tuổi thọ của ba, còn có tuổi thọ của tôi?

Nếu cứ tính toán như thế, tính mạng của tôi chẳng lẽ chỉ còn sót lại hơn mười năm.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng của tôi, ông nội luôn là một người vĩ đại, điều mà ông nói, tôi chưa bao giờ nghi ngờ, trong lòng tôi thầm nghĩ, có lẽ ông nội có nỗi khổ của mình, có một số việc, sớm muộn gì tôi cũng biết được.

Trong những ngày tiếp theo, tôi mỗi ngày đều bị ông nội buộc xem bức tranh kia, cũng chẳng thể để ý cái khác, nhưng lại có điều kỳ quái,cảm giác kỳ diệu sau khi nhìn bức tranh lần đầu tiên đã không có xuất hiện lần nữa, dù cho tôi có xem chăm chú cỡ nào, cũng chỉ là một bức tranh cổ xưa bình thường mà thôi.

Vì vậy mỗi ngày, ngoại trừ ăn với ngủ, tôi chỉ nhìn chằm chằm bức tranh kia, nhìn đến mỏi cổ, nhìn đến con mắt cay cay, nhìn đến buồn ngủ, nhưng bức tranh kia lại không có biến hóa chút nào.

Tôi cũng từng làm theo ông nội, đâm thủng ngón tay của mình, dùng máu nhỏ vào bức tranh, cũng giống nhu lần đầu tiên, giọt máu thẩm thấu vào bức tranh, chỉ lát sau đã không thấy dấu vết gì, nhưng cảm giác kỳ lạ khi toàn thân lạc vào thế giới trong tranh không có xuất hiện nữa.

Đúng rồi, ông nội còn nói cho tôi biết, hai người bạn học cùng tôi lên núi ngày đó, kỳ thực đã sớm về nhà. Bọn họ mơ mơ màng màng liền bị người ta đưa ra khỏi núi, sau khi tỉnh lại tìm không thấy tôi, cảm thấy sợ hãi, nhanh như chớp chạy về nhà, vừa vặn gặp ông nội đang lên núi tìm tôi, sau khi ông nội biết tường tận sự việc, ông bất chấp mọi thứ vội vã chạy lên núi, dựa vào bản lĩnh của cấm kỵ sư, đúng lúc chạy tới trước hang động mới cứu được tôi.

Đối với chiếc túi mà tôi đã bóp nát, trong đó chứa một âm hồn do ông nội phong ấn, bởi vì ông nội có ân với nó, cho nên mới cam tâm tình nguyện bị phong ấn ở trong túi, cứu tôi một mạng, sau khi báo ân, mới bằng lòng rời đi. Mà ngày đó ông nội vội vàng lên núi tìm tôi cũng được nó báo tin.

Trong suốt kì nghỉ hè, tôi như ăn nằm cùng với bức tranh này, và sự mất tích của Mã tiên sinh, trong lúc nhất thời liền trở thành một tin tức lớn trong địa phương của tôi, chỉ là sau khi hai người bạn của tôi đem mọi việc kể ra, mọi người càng cảm thấy kì lạ, sau khi chạy đến chỗ hắn ở, đào được rất nhiều xương người từ dưới lòng đất trong nhà hắn, mới biết được Mã tiên sinh không phải người tốt, càng nghĩ càng cảm thấy sợ, mọi người liền dùng một đốt lửa đốt trụi nhà của hắn, từ đây về sau rốt cuộc không có ai nhắc về vị luyện cốt sư thần bí dùng xương người chế dược này.

Mà lúc vừa kết thúc mùa hè, cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm một lần nữa cảm giác hòa mình vào thế giới trong tranh, về điều đó, ông nội nói lần đầu có thể nhẹ nhàng lĩnh ngộ, bởi vì lúc đó hông biết bức tranh này là vật gì, nhìn chăm chú, không có thắc mắc, nhưng từ khi biết bức tranh chính là vật gia truyền của Hàn gia, là cửa ải đầu tiên của việc tu hành cấm pháp Hàn gia, liền có khúc mắc, nên mới phải dùng thời gian một tháng, mới có thể lần nữa tiến vào thế giới trong tranh.

Đáng tiếc, lúc này tôi phải rời xa ông nội, để vào thị trấn đi học cao trung, trước khi đi, ông nội đã thu thập xong hành lí cho tôi, cũng đem bức tranh kia cuộn tròn lại, cùng với ba chữ lớn mà ông mới vừa viết ra, cùng với một phong thư, nhét hết tất cả vào hành lí của tôi.

- Nhiệm vụ của con ở cao trung, điều quan trọng nhất chính là muốn lĩnh ngộ hoàn toàn lực lượng bên trong bức tranh, còn có, đem ba chữ này viết ra rõ ràng, khi nào còn có thể lưu loát viết rõ ràng ba chữ này, liền tính là hoàn thành bước đầu tiên, ba năm này ở cao trung, con liền không có sống uổng, còn về lá thư kia, ở thời điểm con gặp khó khăn không thể giải quyết, hãy mở nó ra xem nội dung bên trong...

Tôi có chút choáng váng, ông bà ba mẹ người ta đưa con mình đi học, lúc nào cũng muốn dặn dò hài tử học tập cho tốt, ông nội của mình thì ngược lại, ba năm học tập ở cao trung, chỉ để cho mình xem một bức tranh, viết ra ba chữ... Tương đương một năm viết một chữ, vậy chữ này khó viết như thế nào?

Tôi cúi đầu dùng hai mắt nhìn chăm chú ba chữ lớn trong tay, tôi lại cảm thấy kinh ngạc, bởi vì những chữ này, một chữ tôi cũng không biết, hơn nữa, hình thể của chữ kia rất quái dị, hình chữ thon dài, nét bút phiền phức, nói là chữ, tôi nhìn thấy giống lá bùa đạo sĩ vẽ thì đúng hơn.

- Ông nội, ông xác định đây là chữ sao? Mấy chữ này có ý nghĩ gì thế ạ?

- Chuyện này con không cần để ý đến, dù sao cũng là chữ, ba năm viết ba chữ, con chỉ cần chuyên tâm viết ra, viết không được thì đừng có trở về gặp ông... À, đúng rồi, việc học tập cũng không thể xao lãng được, tốt xấu gì cũng tranh thủ thi đại học, chỉ có đi ra vùng hẻo lánh này, Hàn gia chúng ta mới có hi vọng...

Ông nội rốt cuộc nhớ tới tương lai tôi còn muốn thi đại học, nhưng mà dặn dò hai câu xong liền không nói nữa, nhìn thẳng vào tôi, môi mấp máy, trên mặt tựa hồ nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không bỏ được đứa cháu này.

Lúc này tôi mới phát hiện, người ông ở trong mắt của tôi sống lưng luôn thẳng tấp, nhưng vào lúc này lưng của ông như còng xuống.

Nhưng mà nên đi cuối cùng cũng phải đi, nên đến thì trước sau gì cũng đến, tôi tạm biệt ông nội, một mình tôi cất bước lên con đường đến thị trấn, tôi biết được, nơi đó chính là vị trí đầu tiên cho cuộc hành trình thay đổi vận mệnh.

Dịch: Quốc Thắng

Beta: Quốc Thắng

Team: MBMH Translate
« Chương TrướcChương Tiếp »