- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Cấm Kỵ Sư
- Chương 49: Con Mắt Ở Phía Sau Cửa Sổ
Cấm Kỵ Sư
Chương 49: Con Mắt Ở Phía Sau Cửa Sổ
Ngày hôm sau, tôi nói với Tiểu Hồ Tử, muốn đi cùng hắn tới phòng vẽ tranh để có thể mở mang tầm mắt.
Ngay lập tức tên tiểu tử này cảm thấy ngạc nhiên, hắn nhìn từ trên xuống dưới tôi một lần, sau đó nói:
- Cũng được, mà Tiểu Thiên à, không thấy được cậu là một người mày rậm mắt to, nhưng có sắc tâm không nhỏ, như thế nào, nghe nói ngày hôm nay chúng tôi có tiết học về vẽ cơ thể người, động tâm sao? Nói cho cậu biết, dù sao chúng tôi cũng là những người tạo nên nghệ thuật...
Tôi cảm thấy chết lặng, cái gì? Dĩ nhiên ngày hôm nay bọn họ có tiết học về vẽ cơ thể người, sao lại trùng hợp như thế!
Nhưng mà hắn đã nói như thế, tôi phản đối cũng không hay lắm, vốn tôi chỉ muốn tìm một cái cớ nào đó để tiến vào tòa nhà thực hành mà thôi, tôi muốn đi vào đó để bắt quỷ, không phải muốn đi xem thân thể con gái.
Tuy nhiên, nếu như tôi đưa ra lời giải thích, cũng có vẻ hơi đạo đức giả, mà cũng không cần thiết phải giải thích, thân thể thì làm sao? Ai được sinh ra mà không phải ở truồng đến với thế giới này? Xem thì xem,ngay cả cởi truồng tôi còn không ngại, dù người ta mặc một cái qυầи ɭóŧ tôi cũng không sợ!
Tôi chẳng hề để tâm nói với hắn:
- Dừng đi, không phải chỉ là tiết học về vẽ thân thể của cô gái khỏa thân thôi sao, lẽ nào mấy người các cậu vẽ với chính là nghệ thuật, còn chúng tôi viết chữ thì không phải nghệ thuật? Đừng có quên, những bức tranh vẽ cảnh quan thời cổ xưa, cùng với những bức tranh cung nữ, nếu như không phải người ta ký tên để lưu niệm, ai biết được là người nào vẽ? Đúng rồi, vào thời đó sách cũng thuộc phạm trù thư pháp, từ xưa đến nay thư pháp hay hội họa đều không phân biệt, cậu cũng đừng giả bộ cao thâm với tôi, hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn đến quan sát một hồi, không giống như tiểu tử cậu, lên học có mấy tiết về vẽ thân thể người, mụn trên mặt càng ngày càng nhiều, sắp đuổi kịp A Long luôn rồi...
Tiểu HồTử cười hì hì, nắm lấy tóc nói:
- Xem những gì cậu nói kìa, tôi chỉ nói tào lao một chút thôi, huynh đệ có phúc cùng hưởng, tôi còn có thể không dẫn cậu đi sao, nhưng mà cậu đến cũng chỉ có thể làm công thôi, cậu thấy đấy, buổi học này không thể so với buổi học những môn khác, phòng vẽ tranh của chúng tôi không cho người lạ tùy tiện tiến vào, đặc biệt là lúc vào học, mấy cánh cửa đều đóng kín hết, rèm cửa cũng buông xuống...
Tôi vung vung tay, nói:
- Điều này không cần cậu phải quan tâm, tôi cũng không nhất thiết phải đi vào phòng vẽ tranh của cậu, tôi chỉ muốn đi loanh quanh bên trong tòa nhà thực hành mà thôi, nhưng mãi mà chưa vào được, nếu có cái gì tôi không biết, cậu cứ nói với tôi trên đường là được...
Tiểu Hồ Tử nói:
- Vậy cậu phải chú ý, bên trong tòa nhà thực hành có rất nhiều quy củ, rất nhiều phòng học không thể tùy tiện tiến vào, cũng không cho phép nhìn, nếu như cậu đi vào, điều đó rất dễ dàng, nhưng đừng có chạy lung tung, bên trong có camera giám sát đó.
Tôi mỉm cười:
- Cậu cứ yên tâm, cậu chỉ cần nói cho tôi biết đại khái địa hình, mình tôi đi vào là được.
Thực ra tôi chỉ muốn tìm kiếm một người bạn đi vào chung, như vậy mới tốt hơn một chút, bởi vì tôi biết bên trong tòa nhà thực hành có rất nhiều quy củ, nếu như tôi lỗ mãng đi lung tung xung quanh, rất dễ dàng bị người ta đá đi ra.
Vào buổi chiều, tôi cùng với Tiểu Hồ Tử đồng thời đi tới tòa nhà thực hành, sau khi bước vào, chúng tôi đi thẳng lên lầu hai, đi dọc theo bên trong hành lang.
Tiểu Hồ Tử vừa đi, vừa giới thiệu cho tôi biết tình huống nơi này, đây mà phòng nhảy múa, bên kia là phòng âm nhạc, còn bên kia là phòng truyền thông gì đó, tôi tò mò hỏi hắn, phòng vẽ tranh của cậu ở đâu?
Hắn chỉ tay về phía trước, ở tận cùng bên trong đó
Trong lòng tôi cả kinh, ở tận cùng bên trong? Không đúng, phương hướng mà hắn chỉ, chính là phòng cuối cùng ở bên trong hành lang, không phải đó là phòng học mà con quỷ đã xuất hiện đêm hôm qua sao?
Nhìn ánh mắt nghi vấn của tôi, hắn giải thích:
- À, thực ra cũng không phải căn phòng cuối cùng, mà là căn phòng kế cuối, phòng tận cùng bên trong thì chứa đủ loại đồ, bị đóng kín, bình thường cũng không mở cửa, vì vậy chúng tôi cũng quen nói như vậy!
Tôi nhìn hắn một cái, hóa ra phòng vẽ tranh sát ngay bên cạnh phòng học đóng kín?
Trong khi nói chuyện, thời gian vào tiết của Tiểu Hồ Tử đã tới.
Hắn nhìn vào đồng hồ, nói:
- Ai nha, sắp vào tiết rồi, phỏng chừng các bạn học khác đã sớm đi vào đó trước, đang hỏi thăm nói chuyện cùng với các bạn khác, Tiểu Thiên, sau đó cậu phải đi bộ một mình, nhưng tuyệt đối đừng đi lung tung, cũng đừng nghĩ nhìn lén phòng học chúng tôi từ cửa sổ, nếu như bị ông ngoại Tất bắt được, bị đưa đến phòng giáo vụ đó.
Hắn vừa cười vừa nói, nháy mắt với tôi vài lần, sau đó quay người đi về phòng vẽ tranh.
Tôi không khỏi cười khổ, nhìn lén qua cửa sổ? Làm ơn đi, tôi còn không xấu xa đến mức như vậy được không.
Phòng vẽ tranh này cũng với những phòng học khác không hề giống nhau, cửa lớn đóng lại, không có cửa sổ để mở ra loại kia, phía sau đúng là có một cửa sổ nhỏ, nhưng lại bị chặn bởi một bức màn dày, nói như vậy, đây chính là biện pháp phòng ngự của người ta, tránh cho mấy tên sắc quỷ nhìn lén.
Nhìn vào phòng vẽ tranh dường như rất thần bí này, đột nhiên tôi có chút ghen tỵ với Tiểu Hồ Tử, A Long nói không sai, cái tên này vận khí thật tốt, học một buổi học chuyên ngành, tiết học thân thể ư, chỉ ở trong đầu suy nghĩ một hồi, cũng đã cảm thấy trí tưởng tượng bay cao rồi....
Nhưng tôi chỉ suy nghĩ vẩn vơ vài giây, liền khôi phục lại tinh thần, ai, người đẹp khỏa thân gì đó, nhất định vô duyên với tôi, tôi vẫn nên đi bắt quỷ thì hơn...
Ở bên cạnh chính là căn phòng học bị niêm phong, tôi nhìn hai bên một chút, không có ai hết, vì vậy nên giả vờ thành bộ dạng không có chuyện gì xảy ra, đi về hướng phòng học kia.
Cửa phòng học này quả nhiên đã bị khóa, thậm chí cầm trên tay thì dính đầy tro bụi, có vẻ như, thực sự đã niêm phong được một thời gian dài, hơn nữa từ xưa đến nay không có người nào tới.
Ở trên cánh cửa phòng học này có một cửa sổ, nhưng điều kỳ lạ là mặt trên dán những tờ giấy báo cũ.
Tôi càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, vì vậy tôi cẩn thận mở ra một góc của tờ báo, xuyên thấu qua khe hở, nhìn vào bên trong.
Trong phòng học, rèm cửa sổ đã bị kéo lại, trong phòng rất âm u, ở vị trí của góc tường chồng chất một đống bàn cũ nát bỏ đi, cũng rất nhiều đồ vật lung tung, ở trên bảng đen, những chữ viết nguệch ngoạc chẳng biết từ khi nào còn lưu lại nơi đó.
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, nếu phòng học này đã bị niêm phong, tại sao còn phải kéo rèm cửa sổ lại? Chẳng lẽ họ không biết, làm như vậy sẽ khiến cho âm khí trở nên nặng hơn sao?
Bên trong cấm kỵ bút ký có ghi chép, những căn phòng bỏ lâu không sử dụng, muốn duy trì lưu thông gió, cũng chính là lưu thông không khí, hơn nữa điều cấm kỵ lớn nhất là không có ánh mặt trời, sẽ sản sinh ra âm tà.
Tình huống trong phòng học này khiến cho tôi cảm thấy băn khoăn.
Tôi rõ ràng còn nhớ đêm hôm qua, có một cánh cửa sổ của căn phòng được mở ra, bóng dáng của con quỷ kia liền đứng ngay bên cạnh cửa sổ, bây giờ, làm sao mọi cửa sổ đều đóng hết?
Tôi đang suy nghĩ rất tập trung, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng đột nhiên cảm thấy sửng sốt, đây là một cô gái phủ kín toàn thân.
Nàng mặc một chiến áo chắn gió màu đen bó sát người, mang một chiếc kính râm, thậm chí còn mang khẩu trang, hai tay tùy ý nhét ở trong túi áo khoát, đang đứng trước cửa phòng vẽ tranh, như thể đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đây chẳng lẽ là một bạn học đến đi học hay sao?
Tôi sửng sốt tầm ba giây, và nàng cũng nhìn chằm chằm vào tôi trong ba giây, đột nhiên tôi hiểu rõ ràng, nàng đem bản thân mình trùm kín mít như vậy, tuyệt đối không phải là một học sinh bình thường, sợ rằng, nàng chính là người đẹp khỏa thân ngày hôm nay.
Buồn thiệt chứ, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy được người đẹp khỏa thân, nhưng lại mặc quần áo kín mít, hơn nữa còn mặc nhiều hơn cả tôi...
Tôi vội vàng nở một nụ cười đối với nàng, lấy đó làm cử chỉ thân thiện, mặt của nàng không cảm xúc nhìn vào tôi, không hề có bất kỳ phản ứng nào. Hai mắt của nàng ẩn giấu ở sau chiếc kính râm, tôi không thể nhìn rõ được ánh mắt của nàng, nhưng khi tôi nhìn nàng, cũng không biết làm sao đột nhiên có chút bất an, giống y như tôi đang làm chuyện gì xấu xa mà bị người ta phát hiện được vậy.
Sau đó, lại trôi qua vài giây, tôi bị nàng nhìn chằm chằm muốn quay người rời đi, nàng mới dần dần quay lưng lại, lấy tay nhẹ nhàng đặt trên cánh cửa phòng mỹ thuật, hít sâu một hơn, rồi dùng sức đẩy cánh cửa ra, đi vào bên trong.
Hô. . . . .
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô gái này làm cho người ta có cảm giác rất kỳ lạ, hơn nữa tôi không hiểu, nàng nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?
Thực sự là một người khó hiểu, lẽ nào, nàng sợ tôi đứng ở bên ngoài nhìn trộm nàng hay sao? Điều này thậm chí còn sai hơn, cửa sổ đều được đóng chặt, chẳng lẽ con mắt của tôi có thể nhìn xuyên tường sao?
Lắc lắc đầu, tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thế giới của những người đẹp khỏa thân, mấy tên trai tơ như tôi đâu thể hiểu nổi...
Tôi nghiêng đầu lại, con mắt lần nữa kề sát vào vị trí khe hở của tờ báo kia, tiếp tục...nhìn vào bên trong.
Bên trong phòng học, vẫn là một nơi âm u, ồ, không đúng lắm, làm sao bây giờ lại tối như vậy, rõ ràng khi nãy còn có thể nhìn thấy rõ đồ vật, bậy giờ như thế nào lại...
Tôi làm sao đều không thể thấy được tình huống bên trong, giống như có một thứ gì đó đang chặn lấy tầm nhìn của tôi, tôi cảm thấy nghi ngờ, vì vậy nên thay đổi góc nhìn khác xem như thế nào....
Lần này, vẫn như cũ tối thui không thấy gì, tôi đang muốn đem khe hở của tờ báo xé lớn hơn một chút, đột nhiên, cảnh vật trong phòng học lại trở nên rõ ràng, trong lòng tôi không hiểu như thế nào, mới vừa áp sát mặt của mình lại gần cửa sổ một lần nữa, đột nhiên, một gương mặt bất thình lình xuất hiện trên cửa sổ!
-!
Tôi hoảng sợ hét lớn, khi tôi nhìn lại thì thấy được bên trong cửa sổ kia, lại xuất hiện một con mắt trắng chạch, thông qua khe hở của cửa sổ, cũng đang nhìn chằm chằm tôi!
Tôi liên tục lui về phía sau mấy bước, không nhịn được cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, cả người đều cảm thấy tê dại.
Đúng vào lúc này, một bên hành làng đột nhiên có tiếng ai đó hét lên:
- Thằng kia, đang làm gì đó!
Tôi lại sợ hãi hơn, hoảng hồn nhìn lại, nhưng hóa ra đó là lão lao công họ Tất, giận dữ chỉ tay vào tôi, nhanh chóng chạy tới đây.
Nguy rồi, ông già này sớm không tới, muộn không tới, như thế nào lại đến vào đúng ngay lúc này chứ....
- Ủa, tại sao lại là ngươi, ngươi chạy đến đây là cái gì hả?
Tất lão cũng nhận ra tôi, nhìn tôi một cách kỳ lạ, sau đó hỏi.
Tôi nở nụ cười với hắn, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
- Không có việc gì ạ, con chỉ đi dạo xung quanh đây thôi...
- Đi dạo? Nói bậy, ngươi không phải là học ở ngành thư pháp sao, ở chỗ này cũng đâu có nơi dành cho các người, đi loạn vào đây làm cái gì?
Hắn vừa nói xong, đột nhiên nhìn phòng vẽ tranh bên cạnh một chút, trên gương mặt lập tức hiện lên một nụ cười tỏ ý đã hiểu, cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, ngươi nghĩ muốn đến đây nhìn lén cô nương người ta cởi truồng có đúng hay không?
Ặc, tôi cảm thấy không nói nên lời, đây không phải oan uổng cho tôi sao! Lúc nào tôi lại có tâm tư đen tối như thế?
- Ông ngoại Tất, đừng có trêu con nữa, mấy cánh cửa sổ của phòng vẽ tranh kia đều đóng chặt lại hết, sao con có thể nhìn vào bên trong được? Hơn nữa, ở nơi đây đều có camera giám sát, con đâu có dám, thật sự con chỉ hiếu kỳ mà thôi, đến đây đi dạo xung quanh, nếu như ông không nói, con cũng không biết bên trong hiện tại vẽ cái gì...
Nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, hắn là một người gác cổng, không phải là đội ngũ giảng viên của ngành mĩ thuật, sao lại biết ngày hôm nay vẽ....
Đột nhiên Tất lão thay đổi sắc mặt, chỉ vào tờ báo bị xé rách bên trên cánh cửa sổ, nói ra:
- Đây là do ngươi làm ra?
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Cấm Kỵ Sư
- Chương 49: Con Mắt Ở Phía Sau Cửa Sổ