Chương 42: Bước Chân Của Tử Thần

Tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn, giờ này đã hơn nửa đêm, là ai đi ra ngoài?

Thông qua cửa sổ nhỏ ở trên bức tường, tôi mơ hồ nhìn thấy được, bóng người đang lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng phía tây, chính là Tân Nhã.

Trong lòng tôi hơi động, nàng ra ngoài để nhìn Trần Hàn Dương? Hay là, đến gặp tôi?

Thấy sắc mặt của nàng u sầu, cúi đầu xuống, cũng không có đến chỗ của chúng tôi, thay vào đó, sau khi đẩy cánh cửa ra, nàng trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.

Lạ thật, đã hơn nửa đêm rồi, mà nàng còn đi đâu?

Đối với Tân Nhã, nàng luôn làm cho người ta cảm giác được thần bí khó lường, đặc biệt tại lúc này, đã nửa đêm, và đang ở bên trong một cái thôn xa lạ dưới chân núi này, nàng đi ra ngoài làm cái gì?

Tôi quyết định đi theo phía sau.

Quay đầu lại nhìn Trần Hàn Dương một chút, xem ra tên tiểu tử này không có gì phải lo cả, lại quay sang nhìn Vương Vũ, tên này cũng đang ngủ say, ừm, vẫn không nên đánh thức Vương Vũ, miễn gây ra chuyện gì.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng và bước ra bên ngoài, trong sân, bầu trời đêm đầy ánh sao. Ở vị trí của cổng thôn, có một bóng đen vừa lóe lên liền biến mất.

Tôi biết đó chính là Tân Nhã, vội vàng rón ra rón rén theo sau, ngày hôm nay tôi muốn nhìn một chút, rốt cuộc nàng có bí mật gì.

Toàn bộ thôn đã sớm rơi vào trạng thái ngủ say, không có nhà nào còn sáng đèn cả, xung quanh đều tối thui, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, không thể không nói, ở bên trong một cảnh tượng như vậy, mà Tân Nhã lại đi ra ngoài một mình, đã nghĩ thôi cũng khiến người ta sởn tóc gáy.

Tôi theo sau Tân Nhã, dọc theo con đường đất trong thôn, một mạch đi thẳng về phía trước, nhưng nhìn về hướng nàng đang đi, đó là hướng của ngọn núi.

Đó cũng là hướng mà chúng tôi xuống núi, nàng đi đến đó làm cái gì?

Bóng dáng của Tân Nhã tuy hơi mờ ảo, nhưng nàng đi cũng không nhanh. Tôi sợ bị nàng phát hiện, liền đứng rất xa ở đằng sau, dù sao nơi này địa hình trống trải, chỉ cần chăm chú nhìn vào bóng người của nàng, tuyệt đối sẽ không bị mất dấu.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đi đến đầu thôn, trước mặt chính là đường lên núi, nhưng thân hình nàng đột nhiên quay lại, cũng không đi lên núi, mà là đi về hướng bên phải thôn.

Điều này thậm chí còn kỳ lạ hơn, tất cả chúng tôi đều là lần đầu tiên tới thôn này, nhưng vì sao nhìn dáng dấp của nàng, trông rất quen thuộc với mấy con đường ở nơi này vậy?

Tôi nhanh chóng đuổi theo, đi vòng qua cửa thôn, bóng người của Tân Nhã lại xuất hiện phía trước, vẫn là bộ dáng đó, cúi thấp đầu, đi không nhanh không chậm, giống như nàng đang suy tư về một điều gì đó.

Lại đi về phía trước khoảng một trăm mét, bỗng nhiên truyền đến âm thanh nước chảy, tuy rằng không lớn, nhưng ở trong đêm hôm tĩnh lặng như thế này cũng đủ để cho người khác nhận ra được.

Tôi chợt nhớ ra, đây chính là con sông nhỏ chảy quanh thôn, lẽ nào Tân Nhã muốn đi xuống sông?

Đang suy nghĩ tập trung, dòng sông nhỏ kia liền xuất hiện ở phía trước, nước chảy róc rách, ánh sao lấp lánh, Tân Nhã ngừng lại, đứng trên bờ sông, ngơ ngác nhìn chằm chằm phương xa, cả người đờ ra.

Nàng đang chờ người nào đó sao? Hay là, đi ra ngoài để giải sầu?

Tôi đứng ở sau lưng nàng vài chục mét, bên cạnh một cây đại thụ, nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám, tò mò nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hay là, bí mật của nàng sẽ bị tôi vô tình nhìn thấy vào đêm nay.

Suốt cả buổi, Tân Nhã không hề di chuyển, nàng chỉ đứng cô đơn ở nơi đó, cơn gió bên dòng sông quét lên mái tóc dài của nàng, trong đêm đen lay động, giống như một bức tượng thời cổ đại.

Lại qua một lúc lâu sau, tôi cảm thấy không nhịn được muốn nhào ra, đã khoảng nửa tiếng trôi qua rồi, mà nàng cứ đứng im như vậy ở nơi đó, không di chuyển mà cũng chẳng hề nói năng gì , nhiều lúc tôi sản sinh ra ảo giác, cảm thấy nơi đó chỉ có một cây liễu bên cạnh bờ sông mà thôi.

Tôi âm thầm nghĩ, bà ngoại của con ơi, người đừng có kiên trì như vậy được hay không, tốt xấu gì cũng phải mở miệng lẩm bẩm vài câu chứ, để cho con nghe được một bí mật gì đó, có được hay không?

Đúng vào lúc này, Tân Nhã chợt mở miệng nói với giọng điệu yếu ớt:

- Em nói, chị thật sự là một người xui xẻo sao?

Trong lòng tôi cả kinh, đây là đang nói chuyện với người nào đây?

Tôi không dám lên tiếng, thân thể nhưng lại cố núp vào thân cây, nhưng nàng chỉ dừng trong một lát, sau đó lại nói:

- Hàn Thanh Thiên, em thật sự có thể trợ giúp được chị sao?

Tôi cảm thấy có chút bối rối rồi, đây là nàng tự nói với chính mình, hay là nàng đã phát hiện được tôi?

Tôi vẫn không hề động đậy, trước tiên phải hiểu rõ tình hình rồi tính, hơn nữa nghe ý tứ những lời này của nàng, dường như đã bắt đầu tin tưởng tôi.

Tân Nhã lại nói tiếp:

- Chị biết được, tất cả mọi người ai cũng cho rằng chị là một sao chổi, là một người mang vận đen đến cho người khác, em cũng nghĩ về chị giống bọn họ phải không? Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc dù không có ai nói bất kỳ điều gì, nhưng chị biết, trong lòng mỗi người, đều cho rằng bởi vì chị, nên mới xảy ra chuyện, nhưng nếu lúc đó mọi người chịu nghe lời chị, không đến ngọn núi này, thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà không có ai chịu tin lời chị nói, mọi người chỉ cho rằng chị là một con bé có cái miệng xui xẻo. Tất cả những điều này đều do lời nguyền rủa ác độc của chị mà ra, chị biết, chị biết hết, mọi người ai cũng nghĩ như vậy...

Giọng nói của nàng càng lúc càng kích động, nhưng tôi lại không thể làm được gì, không nghĩ tới bề ngoài nàng yên tĩnh như mặt nước, nhưng tâm tư của nàng lại giằng xé đến như vậy, nhưng lời nàng nói không đúng, xưa nay tôi đều chưa từng nghĩ như vậy, tôi cảm thấy, nếu như những lời mà nàng nói là những lời nguyền rủa độc ác, thì tại sao nàng lại mạo hiểm nhắc nhở cùng với cảnh báo chúng tôi, tôi vẫn luôn cho rằng, đây chắc chắn là một khả năng đặc biệt của nàng, một năng lực tiên tri, nhưng trong thế giới này, có rất nhiều người sẽ không tin điều này, bởi vậy nên mới tạo thành hậu quả như ngày hôm nay.

Tôi không nhịn được muốn nhảy ra ngoài, tôi muốn nói cho nàng biết, không phải ai cũng ngu muội như vậy, nàng không nên cảm thấy mình cô độc, nàng có một năng lực đặc biệt có thể giúp đỡ người khác, đó là sự kiêu ngạo của nàng, mà không phải trở thành một ác mộng trong cuộc sống của nàng.

Nàng vẫn còn đang tự nói:

- Chị không biết được, chị không biết chính xác mình nên làm cái gì, mới được mọi người tiếp nhận chị, có đôi khi, chị cũng không muốn nói ra, nhưng chị lại làm không được, chị không thể trơ mắt nhìn người bên cạnh mình xảy ra chuyện được, nhưng lại giả vờ mình không hề biết gì... Chị vẫn luôn cố gắng thay đổi vận mệnh vốn có, thay đổi chuyện bất hạnh sắp sửa xảy ra, nhưng cuối cùng chị phát hiện rằng chị không thể thay đổi bất kỳ điều gì, bất luận thế nào, muốn tới trước sau vẫn phải tới, nên đi cuối cùng vẫn phải đi, lẽ nào, lẽ nào là chị đã sai lầm rồi sao...

Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp, thân thể lại bắt đầu run lên, đột nhiên, nàng quay người lại, hướng về phía tôi đang ẩn núp, nức nở nói:

- Hàn Thanh Thiên, em nói đi, lẽ nào chị đã sai lầm rồi sao?

Tôi lại sợ hãi lần nữa, thì ra nàng thật sự đã sớm phát hiện ra tôi, tôi chỉ có thể chầm chậm đi ra ngoài, nhìn nàng nói:

- Không, chị không có sai, sai chỉ là ở những kẻ ngu xuẩn kia, vốn dĩ bọn họ có thể tránh khỏi được những bất hạnh đó, nhưng mà....Chị có thể nói cho em biết trước, làm sao chị phát hiện được em ở phía sau, làm thế nào chị có thể dự báo được những tai nạn xảy ra kia và cái chết? Hãy tin em, em thật lòng muốn trợ giúp chị, em cùng những người khác không hề giống nhau.

Nàng lặng lẽ nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một vẻ u buồn, chậm rãi nói:

- Lẽ ra em không nên cứu hắn....

- Cái gì?

Tôi giật mình hỏi lại, lời này của nàng, chính là tôi không nên cứu Trần Hàn Dương sao?

Nhưng nàng không hề trả lời, ánh mắt nhìn về phương xa, dọc theo dòng chảy của con sông nhỏ sáng như bạc, giống như, đang hồi tưởng về quá khứ.

- Khi còn nhỏ, ở quê hương của chị cũng có một dòng sông nhỏ như vậy, uốn khúc quanh co, chuồn chuồn bay lượn xung quanh, trông rất đẹp. Nhưng thời điểm chị vừa được sinh ra, mẹ của chị đã qua đời sau khi sinh xong, người khác ai cũng nói, là chị khắc chết mẹ của chị. Năm chị được tám tuổi, chị dẫn theo em trai đi ra sông để giặt quần áo, hắn chơi ở trên tảng đá, sau đó liền bị nước sông cuốn trôi đi. Mẹ kế và ba lúc ấy lớn tiếng nói...nói chị là một âm binh, sau đó liền bỏ chị mà đi. Năm chị mười ba tuổi, chị tiên đoán được ba của chị sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, vào buổi sáng hôm đó, chị cầu xin ông ấy đừng đi làm, nhưng ba chị lại mất tình tĩnh, còn đánh đập chị, sau đó...Chị chỉ còn lại duy nhất một mình.

Giọng nói của Tân Nhã ảm đạm lại xa xôi, tôi nghe mà cảm thấy đau lòng, thì ra, nàng cũng giống như tôi, từ nhỏ đã phải chịu nhiều bất hạnh.

- Kể từ lúc đó, chị bắt đầu sống cuộc sống cô đơn một mình, cả nhà của chú không ai muốn nhận nuôi chị, tiền bảo hiểm của ba cũng chỉ đủ cho chị thanh toán tiền sinh hoạt cùng với tiền học phí, ở trong sân trường, chị thường trầm mặc ít nói, không dám nói lung tung điều gì. Nhưng vẫn bị mọi người biết được chuyện hồi xưa của chị, tất cả mọi người đều ở sau lưng chị chỉ chỉ trỏ trỏ, tất cả những điều này, chị đều im lặng chịu đựng, chị thường tự nhủ trong lòng mình, mọi điều này sẽ qua mau thôi.

- Cho đến năm ngoái, một lần nữa chị lại đoán được hai người bạn của chị sẽ tử vong, chị không thể chờ đợi được mà nói cho bọn họ biết, chị vốn nghĩ rằng, các nàng là bạn tốt của chị, họ sẽ tin lời nói của chị, nhưng không, các nàng tỏ ra rất tức giận, thể hiện thái độ rất khinh bỉ, theo quan điểm của họ, sự khác thường của chị, chỉ là xuất phát từ sự đố kỵ với các nàng, bởi vì hoàn cảnh gia đình của các nàng rất tốt, chị lại là một đứa trẻ mồ côi không ai thèm quan tâm, là một đứa con hoang.

Tân Nhã nói tới đây, liền lần thứ hai quay lưng lại nhìn về phía tôi, giống như đang tự nói, mà cũng giống như đang đặt câu hỏi:

- Nhưng chị chỉ muốn giúp bọn họ mà thôi, chị muốn cứu các nàng ấy, nhưng tại sao, tại sao đó lại trở thành lỗi của chị?

Tôi không thể không thở dài, chầm chậm nói:

- Ngày hôm nay, khi ở trong xe, chị rõ ràng đã tiên đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cũng không kiên trì, chắc chị sợ chính bản thân mình sẽ mất đi những người bạn cuối cùng này phải không?

Đã có những giọt nước mắt lấp lóe nơi khóe mắt của Tân Nhã:

- Không phải, đây không phải là lý do, lý do là bởi vì, chị đột nhiên nhận thấy được, số phận của mọi vật đã được định sẵn, sẽ không bởi vì người nào nói ra mà phát sinh thay đổi, từ nhỏ cho đến lớn, chị đã mấy lần từng nổ lực ngăn cản bi kịch xảy ra, nhưng không có một lần thành công, cuối cùng kết cục mãi mãi không thay đổi, chị không biết, đây là bất hạnh của người khác, hay là bất hạnh của chị, Hàn Thanh Thiên, em nói cho chị biết, chị nên làm gì bây giờ?

Tôi trầm mặc, thật lòng mà nói, tôi cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt với chuyện như vậy, nhưng tôi có nguyên tắc của riêng tôi.

- Tân Nhã, em hiểu được, chị rõ ràng biết tất cả mọi thứ, nhưng lại vô lực đi ngăn cản nó, cảm giác đau đớn giằng xé khi chỉ biết trơ mắt nhìn người bên cạnh mình đi vào cái chết, em hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng em cảm thấy, chị không nên vì thế mà từ bỏ hy vọng, từ bỏ chính bản thân mình, giống như ngày hôm nay, Trần Hàn Dương đáng lý phải chết, nhưng mà chúng ta đã cùng nhau nổ lực, có lẽ chúng ta có thể cứu được hắn, Tân Nhã à, những gì chị làm trước đây đều chính xác, cái chị thiếu hụt, chỉ là một người có thể trợ giúp chị mà thôi.

Tân Nhã nhìn tôi, trong ánh mắt của nàng dường như lóe lên một tia hy vọng nào đó, nhưng nàng quay người lại và thở dài, nói:

- Nhưng chị không biết được, mọi nổ lực của chúng ta có phải chỉ là vô ích hay không, kết cục cuối cùng kia, có thể vì thế mà thực sự sẽ thay đổi...

Tôi không hiểu nói:

- Ý của chị là, Trần Hàn Dương rất có khả năng sẽ không qua khỏi?

Tân Nhã lắc đầu:

- Ý của chị không phải nói về điều này, em có biết, tại sao đang đêm hôm khuya khoắc mà chị lại chạy đến đây không?

Tôi sửng sốt một chút:

- Không phải bởi vì tâm tình của chị không tốt, nên mới đi ra đây để giải sầu sao?

Nàng đột nhiên nở nụ cười, mà nụ cười kia ở trong đêm tối, nó dường như rất thê lương, nàng nhìn phía dưới đáy sông, nói:

- Chị tới nơi đây, chỉ muốn chứng minh một chuyện--- chị có thể thực sự ngăn cản đươc tử thần hay không, vẫn là, chỉ làm chậm đi bước chân của nó...

(Ghi chú: Từ nay sẽ thay đổi cách xưng hô giữa Tân Nhã và Hàn Thanh Thiên dựa theo tuổi tác, khi nào hai nhân vật này yêu nhau thì thay đổi tiếp.)