Quyển 1 - Chương 1: Chị dâu

Giới thiệu:

Quyển 1- Truyện 1: Chị Dâu (Tẩu tử) - Tác giả: Ngưu Nam Đậu Hoa Phan - Cp: Chị dâu x Em chồng

Rõ ràng là anh em ruột, dựa vào cái gì mình bị nói là ham ăn biếng làm, mà tên đàn ông kia lại có thể ngày ngày bám váy phú bà, sau đó hắn còn có thể cưới được một người vợ xinh đẹp?

Một.

Người anh trai tốt của em, vợ anh sẽ thuộc về em, anh không ở nơi này hơn nửa năm, em sẽ "dạy dỗ" vợ anh đến ngoan ngoãn dễ bảo, trừ bỏ em, vợ anh sẽ không bao giờ có thể được những người khác thỏa mãn!

"Leng keng "Tiếng chuông cửa vang lên, Đường Tích Ngâm vội vàng đem đồ ăn đã được chuẩn bị tươm tất đặt lên bàn cơm, một bên xoa tay lên tạp đề, một bên hướng về phòng khách đi qua.

Mở cửa, đối đặt với cô là khuôn mặt cười sáng lạn của thiếu nữ: "Chị dâu".

Ấn tượng của cô đối với cô bé trước mắt chỉ dừng lại ở hai năm trước khi cô cùng chồng làm lễ kết hôn, Đường Tích Ngâm tuy rằng có chút sợ người lạ, nhưng đối với cô bé cũng thể hiện ra thái độ thân mật để cô bé an tâm vào nhà.

"Tiểu Cẩn, mau tiến vào." Con ngươi Đường Tích Ngâm hơi cong, nở một nụ cười xinh đẹp.

"Đói bụng không? Một chút nữa là có thể ăn cơm, Tiểu Cẩn xem TV một lát trước được không?" Đường Tích Ngâm nói.

Nhớ tới canh gà còn đang được hầm trong bếp, sợ bị khét liền không ngừng đi vào kiểm tra.

Cô toàn tâm toàn ý đặt hết lên canh gà liền không chú ý đến ánh mắt đánh giá của thiếu nữ phía sau.

Mông chị dâu thật lớn, lại rất đẹp… cũng không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì.

Yết hầu Kiều Cẩn nhẹ nhàng lên xuống, tham lam nhìn chằm chằm vào cái mông xinh đẹp, ánh mắt thâm trầm muốn đem cái váy kia kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ cũng đã giơ lên thật cao. Nhớ tới bản thân mình đang theo đồ vật, khuôn mặt thanh tú của Kiều Cẩn hiện ra một nụ cười nhạt.

"Tiểu Cẩn, anh em đi châu u công tác, trong khoảng thời gian này em liền an tâm ở lại trong nhà… được không?". Đường Tích Ngâm múc chén canh trong suốt và thơm phức đặt cạnh thiếu nữ trước mặt.

"Nhưng. . . Có thể hay không quá phiền toái chị dâu?" Cô gái nghe thấy cô lời nói đó, sau đó cả người run lên, theo sau là biểu hiện mất mát mà cúi đầu, thật dài lông mi không ngừng run,

"Tiểu Cẩn có thể đi nơi đó. . ."

"Như thế nào sẽ phiền toái!" Thấy trong mắt cô gái có giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, trong lòng Đường Tích Ngâm căng thẳng, vội vàng an ủi, "Dù sao chị dâu cũng ở nhà một mình, Tiểu Cẩn ở lại đây coi như làm bạn với chị đi."

Làm sao có thể để Tiểu Cẩn, một cô gái đi chỗ đó chứ…. Nếu như xảy ra chuyện gì đó, nàng làm sao đối mặt với chồng?

"Thật vậy sao?" Cô gái rõ ràng vui vẻ lên, đôi mắt cười cong thành trăng non, "Tiểu Cẩn thích nhất chị dâu!"

Quả nhiên là một đứa bé thôi a.

Đường Tích Ngâm cũng cười, chuyện ở chung này lúc trước cô cũng lo lắng nhưng đều bị Tiểu Cẩn chọc cho tan biến.

" Chị dâu. . ."

"Làm sao vậy?"

"Cái kia. . ." Cô gái có chút ngượng ngùng mà chỉ chỉ vào giá rượu vang đỏ thượng hạng ở phòng khách, giọng nói ngây thơ,

"Em có thể thử cái kia một chút được không? Một ngụm. . . Chỉ một ngụm!"

Ban đầu là tưởng nếm thử rượu vang đỏ.

Nhớ tới lời chồng nói, Đường Tích Ngâm nhìn về phía cô gái, ánh mắt càng thêm dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đáp ứng: "Được, nhưng mà Tiểu Cẩn còn nhỏ, không thể uống nhiều nha."

"Được được! Chị dâu tốt nhất!"

Chai rượu vang đỏ trân quý đã bị mở ra, Đường Tích Ngâm rớt cho Kiều Cẩn đầy một chén nhỏ, nghĩ một chút, lại lấy ra cái cốc có chân dài rớt thêm cho chính mình.

"Hoan nghênh Tiểu Cẩn dọn đến nhà của chúng ta."

"Dạ"

Trong phòng khách có tiếng cười đùa, Kiều Cẩn tính tình hoạt bát, miệng lại ngọt, một câu lại một câu " Chị dâu thật tốt", "Thích chị dâu" làm cho Đường Tích Ngâm vui đến mặt mày hớn hở.

Một chai rượu vang đỏ rất mau đã thấy đáy, Kiều Cẩn lại năn nỉ cô lại mở thêm một chai, Đường Tích Ngâm bị quấn lấy đến không có cách nào, liền đi lại cầm thêm một chai nữa mở ra.

Cũng không biết bị đã uống nhiều hay ít rượu, tửu lượng Đường Tích Ngâm cũng không tốt, bàn tay che kín gò má ửng đỏ như trái đào, mày đẹp nhíu chặt, ánh mắt mờ mịt đi, không vững mà ngã lên bàn cơm.

"Chị dâu?"

Không có một chút men say Kiều Cẩn gọi cô vài tiếng, nhìn người trên bàn không có phản ứng quá lớn, chỉ rầm rì mà ghé vào chỗ đó, tức khắc khí huyết cuồn cuộn, dươиɠ ѵậŧ ngạnh đến sắp nổ mạnh.

Cô lúc trước nhân lúc Đường Tích Ngâm không chú ý lặng lẽ bỏ thêm mê dược vào rượu vang đỏ. Xem ra, dược liệu phát huy tác dụng rồi.

Lập tức bế ngang người đang nằm gục đi vào trong phòng, vừa mở đèn lên, ảnh cưới trên tường đã đập vào mi mắt: Trai tài gái sắc, vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, vô cùng xứng đôi.

Kiều Cẩn hừ một tiếng, khuôn mặt không vui.

Rõ ràng là anh em ruột, dựa vào cái gì mình bị nói là ham ăn biếng làm, mà tên đàn ông kia lại có thể ngày ngày bám váy phú bà, sau đó hắn còn có thể cưới được một người vợ xinh đẹp?

A.

Người anh trai tốt của em, vợ anh sẽ thuộc về em, anh không ở nơi này hơn nửa năm, em sẽ "dạy dỗ" vợ anh đến ngoan ngoãn dễ bảo, trừ bỏ em, vợ anh sẽ không bao giờ có thể được những người khác thỏa mãn!

" Chị dâu, người chị mềm quá, thơm quá. . ."

Đem khuôn mặt chôn ở cần cổ xanh đẹp của người phụ nữ, cô gần như biếи ŧɦái mà người mùi thơm dễ ngửi của cơ thể chị dâu.

"A chị dâu, chị có biết hay không, ánh mắt đầu tiên em thấy chị đã muốn đem quần áo chị cởi hết xuống, đè dưới thân mà điên cuồng làm…".