Chương 9: Đàm Úc Phi

Trở về phòng sau khi khóa cửa thật kỹ, việc đầu tiên cậu làm là lấy chiếc ba lô bị khóa ra, dùng chìa khóa nhỏ nay tìm được mở thử, quả nhiên mở ra được.

Ba lô đựng một ít ảnh chụp, là hình nguyên chủ cùng một người phụ nữ, xem diện mạo, tuổi tác hẳn là mẹ ruột, ngoài ra cậu còn tìm thấy một cuốn nhật ký.

Một giờ sau, xem xong nhật kí của nguyên chủ, Chúc Thận dường như đã hiểu được mọi chuyện.

Thì ra cha của Tra Tự mất sớm, lúc ấy họ hàng đã thèm muốn công ty, may mắn thay ông nội nguyên chủ đã ra tay hỗ trợ, giúp mẹ anh vượt qua khó khăn và giành được quyền kiểm soát công ty.

Hiện tại công ty Chúc gia thua lỗ, khó khăn khó vượt qua, Chúc Dung Tuấn liền nhớ tới Tra Tự, tìm tới cửa hi vọng anh có thể ra tay hỗ trợ. Tuy lão gia tử đã mất từ lâu, nhưng Tra Tự vẫn còn nhớ rõ Chúc gia có ân với anh, vậy nên đồng ý giúp đỡ Chúc thị vượt qua khó khăn.

Kết quả Chúc Dung Tuấn không tin, yêu cầu hai nhà liên hôn, lúc đầu Tra Tự không đồng ý nhưng nguyên chủ đã chủ động tìm tới. Nói rằng mẹ cậu không hề thích Chúc Dung Tuấn, bị ông ta dùng thủ đoạn cưỡng ép mới sinh ra cậu, nguyên chủ ở Chúc gia vẫn luôn không hạnh phúc, nên hi vọng anh cùng cậu liên hôn để có thể rời khỏi Chúc gia, còn cậu sẽ tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống của anh.

Tra Tự vì muốn báo ân Chúc lão gia tử nên đồng ý, hai người trước khi kết hôn còn ký hiệp nghị, mặc kệ là kết hôn hay ly hôn, cũng sẽ không động tới tài sản và công ty của Tra Tự.

Xem xong, Chúc Thận tìm thấy hiệp nghị có ký tên nguyên chủ dưới ba lô.

“Nguyên chủ pháo hôi quá thảm rồi, chỉ vì rời khỏi Chúc gia mà tiền cũng không cần cứ vậy mà gả cho tra nam.” Chúc Thận thở dài, ít nhất mình cũng phải giúp cậu ấy thỏa mãn nguyện vọng thoát khỏi Chúc gia.

Bước đầu tiên cần làm là độc lập kinh tế.

Cậu mở máy tính ra bắt đầu hành động: Gửi hồ sơ lý lịch tìm việc làm.

Rõ ràng đã trải qua kỳ thực tập 3 tháng, chuẩn bị trở thành nhân viên chính thức mà bây giờ có cảm giác như quay về vạch xuất phát.

Nguyên chủ tốt nghiệp ở một ngôi trường bình thường, chuyên ngành máy tính, Chúc Thận không biết lập trình, vì thế đành chấp nhận bắt đầu lại với vị trí thực tập sinh.

Chúc Thận cắm đầu vào máy tính tìm kiếm công ty để nộp hồ sơ, phải đến khi tiếng thông báo điện thoại vang lên mới dừng lại.

Nhìn thấy tên người gọi là Đàm Úc Phi, một người bạn tốt của nguyên chủ, cậu xem lại lịch sử trò chuyện của hai người xem xem bình thường họ nói những gì.

“Tiểu Thận, cậu rảnh không? Có thể ra ngoài gặp tôi không?”

Chúc Thận có thể nghe ra giọng điệu đối phương có chút u ám, nghĩ một lúc cũng đồng ý.

“Vậy gặp nhau ở quán cà phê gần trường anh trai cậu nhé!” Đàm Úc Phi cúp máy cái rụp, đến mức cậu còn chưa kịp phản ứng.

Người bạn tốt của nguyên chủ cố ý hẹn ra gần trường của Chúc Dao, chẳng lẽ Đàm Úc Phi đối với Chúc Dao…

Chúc Thận thu dọn đồ, bỏ cuốn nhật ký về lại ba lô, đi đến nơi Đàm Úc Phi gửi định vị.

Trường của Chúc Dao cách biệt thư không xa, rất nhanh đã đến, cậu nhìn tiền xe mà có chút đau lòng, suy cho cùng cậu vẫn đang thất nghiệp.

Khu vực xung quanh ngôi trường danh tiếng rất tốt, Chúc Thận còn đang nhìn nhìn thì bả vai đã bị ai đó vỗ vỗ.

“Tiểu Thận, cậu đến chậm quá, tôi đã uống 2 ly cà phê rồi.”

Chúc Thận quay đầu lại nhìn, nam sinh bên cạnh cậu mặc một bộ đồ thể thao, tóc cắt ngắn, nhưng trông không hề dữ tợn, mà lại tựa như anh trai nhà bên ấm áp và dễ mến.

“Chúng ta vừa đi vào vừa nói chuyện.” Đàm Úc Phi rất thân thiết mà ôm lấy bả vai cậu, dẫn cậu đi vào trường học.

Chúc Thận từ lịch sử trò chuyện, biết được người bạn này giống cậu đã tốt nghiệp, nhưng nhà cậu ấy sở hữu một chuỗi cửa hàng bán đồ thể thao, phía trên còn có một người anh trai, vậy nên ra trường Úc Phi liền quản lí một chi nhánh của gia đình, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

“Nghe nói hôm nay Dao Dao đến trường, nói không chừng có thể vô tình gặp được anh ấy.”

“Mấy ngày trước khi cậu kết hôn, tôi đã cùng Dao Dao ăn tối, cảm giác có thể gần gũi nhiều hơn, có thể chính thức theo đuổi anh ấy.”

Đàm Úc Phi mở miệng ra câu nào câu nấy đều là Dao Dao, nhìn thấy Chúc Thận kết hôn xong cũng không có hỏi thăm gì, ánh mắt cậu đầy vẻ nghi hoặc không hiểu sao nguyên chủ và Đàm Úc Phi có thể làm bạn tốt.

Ngôi trường rất lớn, Chúc Thận kiên nhẫn cùng cậu bạn này đi một vòng, nhìn thấy người bên cạnh đang có ý muốn lên lầu tìm, cậu đang định trốn thoát khỏi Đàm Úc Phi, đột nhiên bị kéo lại, không để ý cậu bạn tốt liền trốn sau bức tượng.

“Chúc Thận, mày sao lại ở đây, mày theo dõi tao?” Chúc Thận đang nhìn Đàm Úc Phi thì nghe thấy giọng nói của Chúc Dao, quay đầu lại, cảnh giác, không vui.

“…”

“Tôi đi cùng Úc Phi.” Chúc Thận không hề chột dạ mà bán đứng Đàm Úc Phi, còn thuận tiện chỉ vào cái đầu lấp ló sau bức tượng.

“Úc Phi?” Chúc Dao nhìn theo hướng cậu chỉ, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó thay đổi sắc mặt như biến thành một người khác, đỏ mặt ngượng ngùng hạ mắt xuống.

“Tiểu Dao, anh đừng nghe Chúc Thận nói bừa, tôi…chúng tôi chỉ là đi ngang qua, thuận tiện đi dạo chút, thật trùng hợp nha.” Đàm Úc Phi đi tới, hồi hộp đến mức chân tay luống cuống, sờ sờ sau đầu.

Hai người họ nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“…” Cậu là cái bóng đèn, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Chúc Thận bĩu môi, cậu bị tên này lợi dụng, rất khó chịu.

“Hai người như này là đang yêu đương sao?” Cậu chớp chớp mắt, tỏ ra tò mò, vô tội mà kinh ngạc mà cố ý hỏi lớn tiếng.

“Tiểu Thận cậu đừng nói bậy, chúng tôi… chúng tôi chỉ là…” Đàm Úc Phi nhìn thấy sắc mặt của Chúc Dao xấu đi, sự hưng phấn ban nãy đã tan đi rất nhiều, “Mình với anh ấy chỉ là bạn bè.”

Chúc Thận nhún vai, phớt lờ ánh mắt đe dọa của Chúc Dao.

“A, xin lỗi, chắc là tôi nghĩ nhiều, cậu nhìn xem anh trai tôi thấy cậu đến còn vui hơn cả tôi, tôi còn tưởng hai người…”