Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Kịch Bản Pháo Hôi, Thật Sảng Khoái!

Chương 8: Chìa khóa nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúc Thận ở trên lầu thấy rõ ràng lúc Chúc Dao thay giày đã lén nhìn Tra Tự rất nhiều lần.

Biết người ta cặn bã còn thèm khát mặt người ta, đợi sau này bị tra nam lừa tình, chắc chắn đám hộ vệ kia sẽ thay anh ta trút giận. Nếu như vậy trước hết cậu cứ cọ cơm tra nam vài lần đi, kẻo về sau người ta nghèo túng đến tiền ăn cũng không có.

Chúc Thận còn muốn nghe lén xem Chúc Dung Tuấn cùng Tra Tự nói chuyện, nhưng nhìn thấy có người hầu đứng từ xa giám sát mình liền từ bỏ ý định, rồi lên phòng nguyên chủ ngồi ngốc.

Một đứa con riêng trong nhà đương nhiên sẽ không được đối xử tốt, phòng nguyên chủ còn không rộng bằng phòng của Chúc Thận, xung quanh chẳng có mấy đồ đạc, nhìn tưởng đâu đang ở khách sạn. Chúc Thận mở tủ ra nhìn, chỉ có vài bộ đồ cũ, kích thước rất nhỏ, có lẽ đã lâu không mặc.

Cậu lại mở ngăn kéo ra xem, lục lọi một hồi chẳng có gì, chỉ còn vài quyển sách hướng dẫn nấu ăn, làm vườn.

Cuối cùng Chúc Thận lại tìm được dưới gầm giường một cái hộp lớn, mở ra cậu phát hiện bên trong toàn là những con búp bê trong blind box (hộp mù), không ngờ được cậu và nguyên chủ lại có chung sở thích. Ở nhà cậu còn dành nguyên một bức tường chỉ đề bày những món blind box.

Cậu thưởng thức đống blind box của nguyên chủ, cầm lấy một em búp bê mèo mập, phát hiện ra trong bụng nó có giấu gì đó, vừa mở ra liền thấy bên trong cất một chìa khóa nhỏ.

Nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa nhỏ, Chúc Thận nhớ đến tối qua dọn hành lý của nguyên chủ có một cái ba lô, khóa kéo bị một ổ khóa nhỏ khóa lại, nếu không tìm thấy chìa khóa cậu còn định dùng phương pháp bạo lực phá khóa.

Lúc này dưới lầu, Tra Tự nghe Chúc Dung Tuấn nói nhìn trúng một hạng mục, thầm ám chỉ anh hợp tác.

“Trước đây khi tiểu Thận còn là thực tập sinh trong công ty, nó khảo sát qua dự án này, rất coi trọng, nhưng bởi vì kết hôn mà không thể tiếp tục tham gia, không bằng Tra tổng nghe ý kiến của thằng bé xem sao?”

“Dì, đi gọi tiểu Thận xuống đi.” Chúc Dung Tuấn nếm được ngon ngọt từ ông lớn Tra Tự, liền nghĩ cách muốn kéo hắn lên thuyền của mình, một khi hai công ty hợp tác nhiều hơn, sau này sẽ không thể tách ra.

Tra Tự ung dung tự tại, đã sớm chuẩn bị tốt, bất luận Chúc Thận có nói hộ như thế nào, anh đều sẽ không đáp ứng yêu cầu này.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời nhìn về phía cầu thang, thấy Chúc Thận đang ôm một cái hộp lớn che cả mặt đi xuống, chỉ có thể thấy cái mũ áo gấu trúc trên đỉnh đầu.

Một cái hộp đầy blind box trọng lượng không nhẹ, Chúc Thận cẩn thận ôm xuống lầu, đi đến giữa cầu thang nghe thấy Chúc Dung Tuấn kêu người hầu lại giúp cậu.

“Hộp gì đây?” Chúc Dung Tuấn và Chúc Thận không thân thiết lắm, nhưng ông ta không nỡ để Chúc Dao phải liên hôn. Vậy nên hiện tại rất không yên tâm với Chúc Thận, ông ta nhất cử nhất động của cậu đều đặc biệt chú ý.

“Blind box.” Chúc Thận lên tiếng, sau đó phát hiện ra Chúc Dung Tuấn và chồng cậu đều nghe không hiểu cái gì.

Chúc Dung Tuấn sợ mất mặt, không hỏi nữa, nhắc tới hạng mục.

“Tiểu Thận chuyện này con cũng biết, vừa đúng lúc thay ba nói với Tra tổng.”

Chúc Dung Tuấn vừa dứt lời, ánh mắt dò xét của Tra Tự liền rơi xuống người cậu. Ánh mắt đó dường như muốn nói, trả lời sai về sau liền không có cơm ăn.

Chúc ham ăn ngầm hiểu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ mà lắc đầu.

“Chuyện kinh doanh em làm sao có thể giải thích rõ ràng, hơn nữa em mới tốt nghiệp, cái gì cũng không hiểu, vẫn là nghe theo anh đi.”, nói xong liền sờ sờ cái bụng, “Em hơi đói bụng, đi vào bếp xem có cái gì ăn không, thuận tiện pha cho hai người cốc cà phê luôn.”

Chúc Thận làm bộ như không thấy bộ mặt cau có của Chúc Dung Tuấn, trốn nhanh vào bếp.

“Em chắc lại bỏ bữa sáng, bởi vậy mà mới hạ đường huyết, mọi việc cũng đã nói xong, anh đưa em đi ra ngoài ăn.” Tra Tự tạm thời xóa sạch kí ức về bữa sáng, giọng điệu quan tâm nói với thùng cơm nhà mình.

“Được nha, chúng ta đi thôi!” Chúc Thận quay phắt người trở lại bên cạnh Tra Tự.

Vợ chồng mới cưới ngọt ngào làm cho Chúc Dung Tuấn không thể chen lời vào, chỉ tính toán trong lòng lần sau kêu một mình Chúc Thận về dạy dỗ, để không cản đường ông ta nữa.

Chờ xe rời đi được vài phút, Chúc Thận nhận được một tin nhắn:

[Lão trung niên dầu mỡ: Việc hạng mục cậu xem kỹ lại một lần nữa, nói thêm với Tra Tự, lần sau đừng có nói bừa.]

Chúc Thận sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại đây là ghi chú mà nguyên chủ đặt cho Chúc Dung Tuấn.

Xem ra cậu ấy cũng không thích tên ba này.

“Chúng ta đang đi đâu vậy? Ăn cơm à?” Chúc Thận tắt di động, nhìn đường phố xa lạ qua cửa sổ xe và hỏi.

“…Cậu buổi sáng ăn chưa no à?”

“No rồi nhưng vẫn còn có thể ăn nữa.”

“…” Tra Tự cạn lời.

Chúc Thận quay sang nhìn anh, người này đang cầm điện thoại như đang nhắn tin với ai đó nhưng màn hình chống nhìn trộm làm cậu không thể thấy cái gì.

Hứ, đồ tồi, không biết là đang cặp kè với tiểu thịt tươi nào.

Xe trở về biệt thự của Tra Tự, Chúc Thận xuống xe xong, Tra Tự liền nói có việc rồi lại rời đi.

Nhìn xe rời đi, cậu nhớ tới lúc ở trên xe Tra Tự vẫn luôn nhắn tin, chắc là đi tìm bạn tốt hoặc tình nhân mới rồi.

Chúc Thận sờ sờ khuôn mặt của mình, cậu vẫn luôn rất tự tin vào giá trị nhan sắc của mình, nhưng cái tên xấu xa này hai ngày rồi cũng không dòm ngó gì tới cậu.

“Hứ, tra nam tâm tư thật khó đoán.” Chúc Thận phàn nàn, ôm đống blind box chuẩn bị đi vào nhà, tới cửa mới nhận ra mình không biết mật khẩu.

May sao cậu có số điện thoại của Tra Tự, thành công hỏi được mật khẩu.

Mở cửa, Chúc Thận vừa thay giày vừa thuận tay đổi tên ghi chú của Tra Tự thành “tra nam”.

Tra nam họ “Tra” sự kết hợp hoàn hảo!
« Chương TrướcChương Tiếp »