Chương 7: Hạ đường huyết

Hai người ngồi cạnh nhau trông không giống vợ chồng, mà giống như chú đưa cháu trai đi học hơn.

Chúc mít ướt thi thoảng lại đảo mắt nhìn nhìn Tra Tự, làm cho anh không nhịn được mà nhìn cậu, người này có tính cách thật mâu thuẫn, nếu như hôm qua là lần đầu gặp anh sẽ tin đó là tính cách của cậu, nhưng Chúc Thận lần đầu gặp rõ ràng rất khác hiện tại, là đang giả vờ sao?

Là muốn giúp Chúc Dung Tuấn làm cái gì? Liệu còn có âm mưu gì phía sau?

Tra Tự nghĩ hôm nay hắn phải thăm dò Chúc Dung Tuấn một chút, xem xem lão hồ ly này tính toán đem con trai đổi lấy cái gì.

Xe chạy 20 phút thì cũng đến Chúc gia.

Biệt thự Chúc gia to gấp đôi biệt thự của Tra Tự, nhưng từ cái nhìn đầu tiên Chúc Thận lại cảm thấy không vui trong lòng. Có lẽ bởi vì bể bơi sau nhà làm cậu nhớ tới trước kia ở cô nhi viện, nhiều người có tiền đến làm từ thiện đều rất khoe khoang, có lần một đứa trẻ nhà giàu cầm ảnh chụp biệt thự to lớn của nhà nó cho mấy đứa trẻ trong cô nhi viện xem, khoe ra bể bơi trong nhà, cuối cùng khinh thường mà nói cả đời này bọn họ cũng không được ở ngôi nhà như vậy.

“Ai mà thèm chứ.” Chúc Thận không cẩn thận mà nói ra lời trong lòng.

“Cậu nói gì cơ?” Tra Tự đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, nghe thấy Chúc Thận lẩm bẩm gì đó liền hỏi.

Chúc Thận lắc đầu, nhanh chóng nhận ra mình đang đứng trước cửa Chúc gia, cậu là đứa con riêng không được sủng ái, hơn nữa còn không biết mình gả cho Tra Tự nhằm mục đích gì. Không biết chút nữa gặp người Chúc gia liệu có xảy ra chuyện gì, nói chung cậu hẳn là nên tỏ ra thân mật với người chồng này.

“Tôi hình như bị hạ đường huyết” Nói xong Chúc Thận cả người lảo đảo, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy cánh tay Tra Tự.

“?” Bởi vì quá khϊếp sợ trước lời nói này, Tra Tự đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để gạt tay Chúc Thận ra.

Hạ đường huyết? Vậy ai là người đã dùng hết nửa lọ mứt việt quất phết lên bánh mì sáng nay? Ai đã ăn hết 2 trong 5 quả trứng rán? Như này còn có thể Hạ đường huyết ư?

Chúc Thận còn đang giả bộ mệt mỏi, cha của nguyên chủ đã tự mình ra tiếp đón.

Chúc Dung Tuấn so với người đàn ông trung niên bình thường không có gì khác, vừa mập, vừa hói, còn có bụng bia, chẳng qua là nhiều năm lăn lộn trên thương trường còn học được cách giả vờ giả vịt, bộ dáng cười tủm tỉm nịnh nọt, nhìn qua còn có vẻ chung thủy và lương thiện

Nhưng một người có con riêng và còn đem đứa con đó liên hôn đổi lấy lợi ích, thì sao có thể chung thủy và lương thiện.

Đối diện với Chúc Dung Tuấn, Chúc Thận quả thật không thể mở miệng gọi ba, vì vậy làm bộ yếu ớt dựa vào Tra Tự để giảm bớt sự tồn tại của mình.

Ngay sau đó Chúc Dung Tuấn liền bày ra vẻ mặt cha hiền hỏi cậu làm sao vậy.

“Hạ đường huyết.” Tra Tự cảm nhận được cơ thể người nào đó đang đè trên người anh, không kìm được mà dịch dịch sang một bên, làm cho Chúc Thận loạng choạng.

“Cậu nghiêm túc đấy à?” Lúc này Tra Tự chẳng thể phân biệt được thật giả, cúi đầu nhỏ giọng hỏi một câu.

Cảnh tượng này trong mắt Chúc Dung Tuấn biến thành hai người thân mật mà thì thầm với nhau, quả nhiên đứa con riêng này vẫn có chút tác dụng, ông ta rất hài lòng nhìn qua nhìn lại.

Chúc Thận yếu ớt, hai chân lảo đảo, trước kia cậu từng bị hạ đường huyết nên biết rõ triệu chứng, lừa gạt Tra Tự làm cho đối phương thực sự tin mà dịch lại gần, đỡ lấy cậu.

Vào đến nhà, cậu được đưa cho một ly mật ong, uống hết nửa ly thì khôi phục trạng thái bình thường, ngồi thẳng dậy.

Tra Tự thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải do Chúc Thận buổi sáng ăn quá nhiều mứt việt quất không, lúc dựa vào người anh luôn có hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, làm anh có chút đứng ngồi không yên.

Ngồi chưa được bao lâu, Chúc Dung Tuấn liền lấy cơ đuổi Chúc Thận đi, Chúc Thận ở đầu cầu thang loáng nhìn Tra Tự và Chúc Dung Tuấn nói gì đó cười tủm tỉm, nhìn thật giả tạo.

“Chúc Thận, mày từ bao giờ mà bị hạ đường huyết?”

“Nặng như vậy còn dựa vào Tra Tự, thật là ra vẻ.”

Chúc Thận quay người lại liền thấy Chúc Dao tóc xoăn nâu, dùng ánh mắt chán ghét mà đánh giá cậu.

Lời này nghe sao chua chát thế nhở?

“Mày nhìn chằm chằm tao làm gì? Tao không thích Tra Tự, ngoại trừ khuôn mặt ra thì toàn tật xấu, đời tư còn bê bối, ai mà thèm thích loại người như vậy.”

Chúc Thận thầm nghĩ đâu có ai hỏi mà anh ta đã trả lời, nghe anh ta nói Tra Tự như vậy, ngẫm một hồi dù người ta tồi và nhiều tật xấu nhưng nấu ăn rất ngon, có thể ngang với đầu bếp chuyên nghiệp.

“Anh ấy…khá tốt.” Chúc Thận miễn cưỡng cười cười, Chúc Dao nhìn dáng vẻ này của cậu trong lòng đắc ý.

“Mày tốt nhất để mắt đến anh ta, đừng để anh ta lật lọng, công ty nhà chúng ta mà xảy ra chuyện đối với mày cũng không phải điều tốt.” Chúc Dao và Chúc Thận khác nhau, tuy rằng đều là con những đối với Chúc Dao luôn cưng chiều hết mực, khác hẳn với nguyên chủ chỉ tốt nghiệp một ngôi trường tầm thường nào đó, Chúc Dao là sinh viên của ngôi trường danh giá, hiện đại đang tiếp tục học cao.

Chúc Dao giọng điệu cọc cằn nói vài câu, rồi xách cặp đựng máy tính rời đi kêu tài xế đưa cậu ta đến trường.