Có điều, nếu hai bọn họ ngủ chung mà anh ta lại dẫn người về, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
Chúc Thận lắc lắc đầu, đem hết những tình tiết đen tối ra khỏi đầu, tiếp tục ngó xuống lầu. Theo kịch bản của cậu, hai người họ vừa vào cửa nên ở sô pha điên cuồng một phen, rồi thế này thế kia và rồi lên lầu.
Lúc này dưới lầu.
“Cậu mới kết hôn, tôi tới không hợp lý lắm nhở?” Tuân Nhạc Xuyên vừa nói vừa đi vào bếp pha cà phê, mang ra cho Tra Tự một ly.
“Hừ, chắc người kia đã lên giường đi ngủ từ sớm rồi.” Tra Tự nhìn sô pha, nhớ tới dáng ngủ của thùng cơm nào đó, lặng lẽ ngồi trên chiếc sô pha đơn ở đối diện.
“Có vẻ như cậu không hài lòng ha, tôi nhớ người lần trước gặp cũng không phải tầm thường, nếu không thì cậu cũng không sẽ đồng ý kết hôn, vậy mà hôm nay lại tức giận đến mức huấn luyện cũng không chịu nổi đấm của cậu.” Tuân Nhạc Xuyên trong mắt lộ ra vài phần hứng thú, ngồi trên sô pha mà Chúc Thận ngủ lúc trưa, chỗ đặt ly cà phê vừa vặn là chỗ Chúc Thận gác chân.
Tra Tự cũng không định nhắc nhở cho người bạn tốt yêu sạch sẽ của mình, bằng không chắc chắn cậu ta sẽ phát rồ lên.
“Tôi đồng ý cưới cậu ta bởi vì cậu ta muốn rời khỏi Chúc gia, hơn nữa còn hứa sau khi kết hôn sẽ không làm phiền nhau. Bằng không tôi cũng sẽ không rước của nợ về nhà.” Tra Tự thở dài, nhớ tới cái đồ mít ướt kia, cậu vừa khóc một cái liền khiến anh cảm thấy mình là kẻ xấu xa.
“Ai mà biết được sau khi kết hôn, Chúc Thận lại như trở thành một người khác. Tôi đã kêu Tiểu Hạ đi điều tra, có lẽ Chúc Dung Tuấn không chỉ có một đứa con riêng, nói không chừng là sinh đôi.”
“… Nói thật, chuyện của cậu còn kí©h thí©ɧ hơn những chuyện tôi nghe được ở bệnh viện.” Tuân Nhạc Xuyên rũ mắt, nhéo sống mũi, gần đây ở bệnh viện anh rất bận, có chút mệt mỏi.
“Được rồi, đừng uống cà phê nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi.” Tra Tự đem cốc cà phê vào bếp rửa, khi đi ra thì đã thấy Tuân Nhạc Xuyên đã ngủ gật trên ghế sô pha.
Chúc Thận trốn ở trên cầu thang nhìn Tra Tự từng bước tiến gần tới chỗ Tuân Nhạc Xuyên mà tim đập liên hồi.
Tới, tới! Sẽ hôn ư! Thật là kí©h thí©ɧ quá đi, cậu có nên tiếp tục nhìn không?
Nhìn thấy Tra Tự đứng trước mặt người kia, cúi người xuống, Chúc Thận lấy tay che miệng sợ phát ra tiếng động. Cậu mở to hai mắt nhìn, nín thở, chờ đợi điều sắp kí©h thí©ɧ xảy ra.
Chỉ thấy Tra Tự túm lấy gối tựa sau lưng Tuân Nhạc Xuyên, kéo mạnh một cái, Tuân Nhạc Xuyên giật mình tỉnh dậy.
“Cảm giác thế nào? Nhìn cậu có vẻ khó chịu, lần sau tôi cũng sẽ làm vậy với tên nhóc ăn vạ kia xem.”
“…” Tuân Nhạc Xuyên cùng Chúc Thận cạn lời.
Chờ đến khi Tra Tự và Tuân Nhạc Xuyên đi tới hai phòng khác nhau nghỉ ngơi, Chúc Thận mới nhận ra cậu đã hiểu lầm, hai người họ là bạn bè thân thiết.
Ài, hại mình kích động một hồi.
Môi trường lạ lẫm không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của Chúc Thận, nhưng cậu lại gặp ác mộng cả đêm, nên ngày hôm sau tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu ngồi trên giường nghĩ lại giấc mộng đêm qua, đầu tiên là mơ thấy ba lớn ba nhỏ, mọi thứ diễn ra rất không logic, cậu lúc thì thấy mình bị người ta ép nhảy lầu, lúc thì nằm dưới gầm cầu bị người ta đánh hội đồng, dường như mọi thứ đang ám chỉ về kết cục bi thảm của pháo hôi.
“Nhất định là do ngủ ở nhà của Tra Tự nên mới vậy.” Cẩn thận nghĩ một hồi Chúc Thận quyết định đổ lỗi cho tra nam.
Đêm qua khi Chúc Thận kiểm tra điện thoại của nguyên chủ thì phát hiện nguyên chủ đã tốt nghiệp, còn Chúc Dao vẫn tiếp tục học. Tóm lại, nguyên chủ hiện tại đang thất nghiệp, cho nên sau khi vệ sinh cá nhân xong cậu cũng không có việc gì làm.
Cậu hơi đói bụng, nhưng Chúc Thận cũng không muốn Tra Tự biết cậu có thể tự nấu cơm, nên chỉ xuống lầu lấy một quả táo ăn lót dạ.
Vẫn còn sớm, trên lầu cũng chưa có ai dậy, Chúc Thận cầm quả táo đi tới khu vườn nhỏ sau biệt thự. Hôm qua, cậu đã thấy nơi này, nhưng lúc đó trời tối nên không đi vào.
Khu vườn nhỏ chiếm hơn nửa sân sau, chia làm mấy khoảng vườn khác nhau, nhà kính bên phải là nơi có ánh mặt trời, sạch sẽ, có ít chậu cây nhỏ bên trên còn cắm thẻ tên, thời gian lần cuối tưới nước và bón phân.
Bây giờ đang là tháng 3, hoa trong vườn cũng chưa nở, Chúc Thận chỉ nhìn lá cũng không thể đoán ra đó là cây gì nếu không có thẻ tên. Chúc Thận đi đến trước khoảng vườn lớn nhất dừng lại nhìn.
Tra Tự thực sự trồng một mảnh vườn toàn hoa hồng!
“Đây là để tiện tặng hoa khi theo đuổi ai đó sao? Giàu có như vậy còn tiếc chút tiền mua hoa hồng ư?” Chúc Thận nhớ tới đồng nghiệp nói lúc tra nam theo đuổi người khác đều tặng 999 đóa hoa hồng, mà anh ta có nhiều tình nhân như vậy, quả thật rất xa hoa!