Chương 3: Bữa trưa đầu tiên

Chúc Thận lặng lẽ mò tới phòng bếp, ló cái đầu xù xù vào nhìn Tra Tự đang đứng trong đó. Tên xấu xa này rất tư bản, có nhan sắc, có thân hình, tạp dề thắt ngang eo, phác họa ra một vòng eo săn chắc và thon gọn, đôi chân thon dài thẳng tắp. Bàn tay cầm cán thìa xương ngón tay nhô lên rõ ràng, không thể tưởng tượng bàn tay này khi cầm bút kí tên có bao nhiêu mê hoặc.

Tra Tự rất khéo léo dù là đảo đồ ăn hay là nêm nếm gia vị đều rất thành thạo, Chúc Thận ngửi mùi thơm vô cùng mong chờ bữa cơm trưa nay.

Một tiếng tắt bếp vang lên, bữa trưa đã sẵn sàng rồi!

Tuy rằng chỉ là một đĩa cơm chiên, nhưng Chúc Thận chưa từng được ngửi đĩa cơm chiên nào thơm như vậy.

“Chúc Thận, đến ăn…” Tra Tự nói còn chưa hết câu, cảm giác có một làn gió lướt qua, vừa quay đầu sang đã thấy bên cạnh nhiều thêm một người là Chúc Thận đang bưng bát cơm.

“Ăn cơm mà không tích cực, thì đầu cậu có vấn đề!” Chúc – một lòng chỉ có cơm chiên – Thận trong lòng thầm hô to khẩu hiệu, nhìn Tra Tự chớp mắt vài cái thể hiện sự thiện chí.

Chúc Thận ngoài đời có một gương mặt ưa nhìn, cậu vừa rồi đã soi gương thấy gương mặt của bản thân không có gì thay đổi. Tra nam thích cái gì, đương nhiên là ngoại hình đẹp rồi. Dĩ nhiên cậu biết rõ ưu điểm của mình, mắt long lanh ngấn lệ nhìn Tra Tự vừa xấu hổ vừa thẹn thùng chớp chớp mắt.

“Buổi sáng không có ăn cơm, tôi đói bụng~.” Chúc Thận dùng giọng điệu mềm như bông giải thích, nhìn ra yết hầu của Tra Tự đang nhô lên lăn lăn.

Nhờ vậy nên cậu đã thành công lấy được một bát cơm chiên đầy ụ, để chứng tỏ rằng mình đói bụng hoặc do không muốn nhìn Tra Tự, vừa ngồi xuống liền vùi đầu vào bát cơm chiên ăn ngon lành, đem người đầu bếp nào đó ném qua sau đầu.

Bát cơm là Chúc Thận ở phòng bếp tiện tay lấy ra, đó là cái bát mà Tra Tự dùng để trưng bày, so với bát ăn bình thường lớn hơn một vòng. Nhìn Chúc Thận ngồi cắm cúi ăn, sợ cậu nghẹn chết, anh rót một ly nước đặt bên cạnh.

Trong phòng bếp lúc này chỉ có âm thanh 2 người đang ăn cơm.

Món cơm chiên Tra Tự làm nêm nếm rất vừa, có nhiều nguyên liệu như chân giò hun khói, rau cần, khoai tây xắt hạt lựu, cùng với một ít thịt cua và hải sản gì đó mà Chúc Thận không nếm ra. Nguyên liệu tươi, khả năng nấu nướng của người nấu tốt, mọi thứ hòa quyện với nhau, khiến cậu ăn mà thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

“Trong chảo còn cơm hông? Tôi muốn ăn nữa!”

Tra Tự còn đang uống nước, nghe được lời này suýt nữa sặc, anh nhìn lướt qua ngón tay mảnh mai đang ôm bát mà chậm rãi gật đầu.

“Trong chảo vẫn còn nha, tôi để lại cho anh một phần á!” Chúc Thận nhanh chóng lấy thêm một bát đầy, tốc độ ăn không hề chậm lại chút nào.

Tra Tự ăn xong bát đầu tiên, bát thứ hai của Chúc Thận cũng gần như sắp hết, anh cũng không ăn sáng nên đứng dậy định lấy thêm cơm. Trong khi đang đi tới kệ bếp anh nghe thấy cậu kêu một tiếng đã no rồi.

Tra Tự không mặn không nhạt đáp lại, mở nắp chảo ra mà ngẩn cả người, trong chảo chỉ còn lại chút xíu cơm đủ cho một miếng, hơn nữa chỉ còn lại cơm, trứng không còn chút nào.

Bàn tay cầm nắp nồi siết chặt, Tra Tự quay đầu lại nhìn Chúc Thận đang uống nước, hai người mặt đối mặt với nhau.

Ba giây sau, Chúc Thận liền lập tức ăn vạ mắt ươn ướt như muốn khóc, Tra Tự bất lực đành thu hồi ánh mắt quay đầu đi.

Sao bảo là bình hoa cơ mà, anh rốt cuộc đã cưới phải thùng cơm hay nhóc con thích ăn vạ về nhà thế này?

(Bình hoa: thường chỉ người có nhan sắc mà vô dụng.)

Ăn trưa xong, Tra Tự liền dọn dẹp nhà bếp, rồi sau đó lẳng lặng lên lầu không nói một lời với Chúc Thận. Chúc Thận đợi một hồi cũng không thấy người ta muốn đi xuống, liền thở phào một hơi, eo mềm nhũn, nhẹ nhõm ngồi dựa vào ghế sofa mềm mại.

Bây giờ cậu có thể suy ngẫm thật tốt tiếp theo nên làm gì?

Chúc Thận là cô nhi, nhưng cậu may mắn thay khi được một đôi vợ chồng đồng tính (chồng chồng) nhận nuôi, ba lớn ba nhỏ của Chúc Thận đã đi du lịch vòng quanh thế giới khi cậu còn học đại học, một năm không gặp được mấy lần, mà hiện tại đột nhiên xuyên tới nơi này, điều mà cậu luyến tiếc nhất chính là bọn họ.

Hy vọng rằng cậu có thể tìm được cách để trở về, nhưng trước tiên câu phải nghĩ cách để sống sót, rốt cuộc thì cậu chỉ là bia đỡ đạn nha.

Quyển tiểu thuyết đoàn sủng này Chúc Thận chưa hề đọc qua, thông tin về cốt truyện và các nhân vật đều là dựa vào lúc nghỉ trưa nghe đồng nghiệp bàn tán mới biết. Vai chính Chúc Dao mở miệng ra đều là những lời chán ghét cậu. Bên cạnh việc có rất nhiều nam nhân ưu tú thích và chiều chuộng Chúc Dao ra, thì trong truyện còn có một tên đại tra nam.

Căn cứ theo những gì cậu quan sát được, rất có khả năng đại tra nam này chính là đối tượng liên hôn của cậu, Tra Tự.

“Cho nên, mục đích cậu gả tới đây là gì? Câu dẫn tra nam, ủ mưu chiếm đoạt tài sản?” Chúc Thận nhớ tới lúc ở ngoài cổng Chúc Dao nói ra lời đó, trong đầu cậu đủ loại giả thuyết, âm mưu,… tràn ra.

Chúc Thận biết quá ít, suy đoán mãi không được cái gì, ngược lại lại cảm thấy đầy bụng do buổi trưa ăn quá nhiều, nằm ở trên sofa vừa mềm vừa thoải mái, nghĩ nghĩ một hồi liền thấy quá mệt mỏi đi.

Vậy nên Chúc Thận ôm cái suy nghĩ ngủ trưa một giấc nói không chừng tỉnh lại sẽ trở về được, cậu mặc kệ hết thảy lim dim chìm vào giấc ngủ.

Ánh nắng mặt trời yếu dần bên ngoài cửa sổ, cuối cùng chỉ còn lưu lại một vệt nắng trong phòng.

Trên lầu, dù mới kết hôn nhưng công việc vẫn rất bận rộn, Tra Tự có chút đói bụng, nhìn thời gian phát hiện ra đã hơn 7 giờ tối.