Chương 17: Tra Tự tiếp tay

Chúc Thận tưởng rằng mình sẽ phải chờ lâu, nhưng 10 phút sau Chúc Dung Tuấn có điện thoại, vội vàng rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy ông ta đi vào thang máy, thì cậu mới chậm rãi mà bước vào phòng bệnh.

“Úc Phi, sao cậu lại quay lại rồi?” Chúc Dao đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân tưởng Đàm Úc Phi quay trở lại.

“Cậu ta không quay trở lại.” Chúc Thận mở miệng, Chúc Dao lập túc mở to mắt, cả mặt đều viết chữ không hề chào đón.

“Mày tới làm cái gì? Không sợ ba đánh mày à?”

Chúc Thận nhún vai, đem cổ áo kéo xuống.

“Sợ chứ, tôi sợ ông ta không cẩn thận liền đánh chết tôi.” Chúc Thận đem hộp cơm để lên tủ đầu giường, “Tôi làm hoành thánh, cũng không biết anh đã ăn chưa.”

“Mang đi, tao không ăn đồ mày làm.” Chúc Dao đột nhiên phản ứng rất kịch liệt, Chúc Thận bỗng cảm thấy bất an, còn chưa kịp mở miệng thì có tiếng người bước vào.

Chúc Dung Tuấn nhanh vậy đã về sao? Chúc Thận quay đầu nhìn không phải ông ta, mà là Lâu Tụ người đến sau vào ngày hôm qua.

“Học đệ, sao em lại tới đây, không phải hôm nay em có cuộc triển lãm rất quan trọng sao?” Chúc Dao có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâu Tụ, nhưng rồi lại nhìn cậu ta đến không giấu nổi sự vui mừng trong ánh mắt.

Chúc Thận thấy được Lâu Tụ cũng thấy được.

“Em không yên tâm về anh, nên tiện đường ghé qua.” Lâu Tụ như không thấy Chúc Thận, lướt thẳng qua, đi tới đứng đối mặt với Chúc Dao.

Đồng tử Lâu Tự đen, sâu và sắc bén như lưỡi dao tẩm độc.

“Hôm nay người bạn tốt của anh không ở đây sao.” Lâu Tự thu hồi tầm mắt, đi tới đầu giường đặt hoa quả mình mới mua lên, cố ý đẩy hộp cơm Chúc Thận mang tới ra tận mép, dường như chỉ cần đυ.ng nhẹ cái nữa là sẽ rơi xuống mặt đất.

“Em nói Úc Phi sao? Anh cùng cậu ta cũng không thân lắm, nhưng cậu ta với Tiểu Thận có quan hệ rất tốt, là bạn thuở nhỏ đó.” Chúc Dao nhìn thoáng qua chỗ trái cây Lâu Tự mang tới, tầm mắt dừng lại ở quả cam phía trên, mới vừa dời mắt đã thấy Lâu Tụ lấy quả cam đó bóc vỏ cho anh ta.

Chúc Dao hai má ửng hồng, ngượng ngùng mà cảm ơn.

Trong bầu không khí tràn ngập sự ái muội, Lâu Thụ rất hưởng thụ, cậu ta đang thích thú lột vỏ cam, thì nhận ra trong phòng còn có một người dư thừa, tính cảnh cáo đối phương một lần nữa.

Quay đầu lại nhìn, Lâu Tụ thấy Chúc Thận đứng một bên cúi đầu lau nước mắt, như cảm nhân được ánh mắt của cậu ta, rụt rè ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu giống như con thỏ đang sợ hãi mà cuộn người lại.

Rõ ràng chỉ trong nháy mắt, nhưng Lâu Tụ lại có thể thấy đôi mắt của đối phương đã ngập nước, đỏ hoe, trông có vẻ vô cùng sợ hãi.

Chắc chắn là làm bộ, khi Chúc Thận bắt nạt Dao Dao cũng không thấy có bộ mặt này, Lâu Tự không thèm nghĩ đến Chúc Thận nữa, cẩn thận đưa quả cam đã lột vỏ cho Chúc Dao học trưởng đang thẹn thùng trên giường bệnh.

Hai người bọn họ coi cậu như đồ vô hình, Chúc Thận lén chụp khung cảnh Chúc Dao cùng Lâu Tự thân thiết ăn cam gửi cho Đàm Úc Phi.

Đoán chừng Chúc Dung Tuấn sẽ sớm quay lại, Chúc Thận chuẩn bị rời đi.

“Anh, Úc Phi nói muốn tới thăm anh, nhờ em hỏi anh có được không.”

Chúc Dao theo bản năng nhìn nhìn Lâu Tự vị học đệ này có vẻ không vui, nên lắc đầu.

“Buổi chiều mẹ sẽ tới, bà ấy không thích nhiều người, anh bây giờ cũng ổn rồi, không cần tới thăm đâu.” Chúc Dao nói những lời này không biết là cho Chúc Thận nghe hay là Lâu Tự nghe nữa.

Chúc Dao không sợ Chúc thận nói những lời này cho Đàm Úc Phi, dù hai người họ là bạn thân nhưng Đàm Úc Phi vẫn tin lời cậu ta hơn.

Chúc Thận gật đầu, thấy Lâu Tụ đang nhìn mình, giả bộ chạm mắt cậu ta rồi vội vàng quay mặt đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng bênh, cậu liền nhắn tin cho Đàm Úc Phi.

[Chúc Thận: Có vẻ như Chúc Dao không muốn gặp cậu, cậu đừng đến nữa, đã có học đệ kia chăm sóc anh ấy.]

Dù Đàm Úc Phi chưa trả lời nhưng Chúc Thận khẳng định cậu ta sẽ tới.

Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay lúc cậu định rời đi, đã thấy Chúc Dung Tuấn đi từ thang máy ra, cậu nhanh chóng trốn vào WC, chờ ông ta vào phòng bệnh mới rời khỏi, khi thang máy đóng lại cậu thấy trang phục ai đó giống tay thợ săn ảnh gặp hồi trưa.

Từ bệnh viên rời đi, trên đường đi bộ tới trạm xe buýt, cậu nhận được thông báo thông qua phỏng vấn.

Chúc Thận tâm trạng rất tốt, khi về nhà ngay cả Tra Tự cũng nhìn ra.

“Chiều nay tới bệnh viện có chuyện gì vui sao?” Anh bưng đĩa đồ ăn, cố ý hỏi cậu.

“Không có, nhưng tôi đã đậu phỏng vấn!” Chúc Thận còn tưởng rằng mình sẽ còn phải đi phỏng vấn thêm mấy ngày nữa, không nghĩ nhanh như vậy liền có việc, rất vui vẻ, muốn tìm ai đó để chia sẻ niềm vui này. Khi Tra Tự hỏi như vậy, cậu còn tưởng anh sẽ nói thêm mấy câu, ai ngờ Tra Tự chỉ đặt đồ ăn trên bàn rồi lại quay vào bếp rửa tay, bộ dáng không giống như sẽ nói gì tiếp.

“?”

“Anh không có gì muốn hỏi nữa sao?” Chúc Thận mặt dày, tiến lên trước mặt anh, không sợ người ta phiền, tiếp tục sáp sáp vô.

Tra Tự trầm mặc.

“Hỏi đi, hỏi đi.” Chúc Thận kiên trì nói.

“Buổi tối ăn cái gì?” Anh mệt mỏi khi bị cậu quấn lấy, thuận miệng hỏi cho có lệ.

“Là một công ty lớn…có một chi nhánh ở đây! Tuy rằng không phải quá lớn nhưng giao thông rất thuận tiện, còn ở khu phố mua sắm!”

“Cá hấp hay là kho?”

“Tôi cảm thấy thật tuyệt vời khi có nhiều lựa chọn cơm trưa, khu phố mua sắm chắn chắn rất nhiều đồ ăn ngon, về sau ăn trưa tôi muốn thử từng cái một…”

Tra Tự tắt vòi nước, bị bộ dạng càn quấy bất chấp của Chúc Thận chọc cười. Còn cậu đang liệt kê những món ăn, bỗng sững sờ vài giây trước nụ cười của anh, dường như đã đắm chìm vào nó

Tới khi Tra Tự ra ngoài lấy đồ, Chúc Thận mới hoàn hồn, cậu vỗ vỗ mặt mình, trong lòng tự mắng bản thân thật không có tiền đồ.

“Lúc cậu ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không?” Khi Tra Tự cầm theo đồ quay lại, liền trực tiếp hỏi một câu.

“Có khá nhiều chuyện á.” Chúc Thận đếm trên đầu ngón tay, rồi nói với Tra Tự Chúc Dung Tuấn không tốt, còn nói tới Tuân Nhạc Xuyên ám chỉ cho cậu về thợ săn ảnh, Chúc Thận nghi hoặc hỏi lại, “Bác sĩ Tuân ở bệnh viện có vẻ rất lợi hại, chuyện gì cũng biết, còn có…”

Chúc Thận kể ra rất nhiều chuyện, cảm thấy có gì đó không đúng, thơ săn ảnh thường có khả năng ẩn nấp rất tốt, có thể di chuyển qua lại lén lút mà không ai thấy, hơn nữa còn có một tay săn ảnh cũng đi theo Chúc Dung Tuấn, vậy mà ông ta lại không phát hiện.

Đang lúc Chúc Thận muốn hỏi Tra Tự gì đó, thì điện thoại di động của anh ở phòng khách vang lên, nhìn theo người dời đi nghe điện thoại, cậu bèn móc di động ra nhắn tin hỏi Tuân Nhạc Xuyên.

[Chúc Thận: Bác sĩ Tuân, hôm nay mấy tay thợ săn ảnh ở bệnh viện……]

[Bác sĩ Tuân: Cậu biết rồi à? Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tra Tự ấy, cậu ta cố ý tìm thợ săn ảnh tới, cũng là cậu ta nói với bệnh viện đừng đuổi mấy tên thợ săn ảnh đi.]

[Bác sĩ Tuân: Có lẽ là tối nay tin tức sẽ được lan truyền, cậu nhớ lên mạng coi, tôi còn có cuộc phẫu thuật, không nói nữa, hôm nào lại tới cọ cơm.]

Chúc Thận hơi cau mày khi nhìn thấy tin nhắn của Tuấn Nhạc Xuyên. Tại sao Tra Tự lại giúp cậu?