Chúc Thận lén đi theo, nghe thấy tiếng phát ra từ trong phòng bệnh.
“Học đệ? Sao em lại tới đây?”
“Bố mẹ đây là học đệ cùng trường của con, Lâu Tụ.”
Lâu Tụ? Chúc Thận dường như đã nghe thấy đồng nghiệp nhắc tới cái tên này, hẳn là một kẻ si mê Chúc Dao nữa đi, học cùng trường với Chúc Dao, lúc đi vào cũng rất vội vã, lẽ nào cậu ta chính là người đã nhìn chằm chằm mấy người cậu, còn nhắn tin đe dọa cậu.
Cậu ở ngoài phòng bệnh quan sát, cái người tên Lâu Tự kia có thân hình cao lớn, đẹp trai, nhưng không cười nên mang vẻ u ám, nhìn Đàm Úc Phi với ánh mắt thù địch.
Quả thật giống loại người gửi tin nhắn đe dọa, uy hϊếp người khác.
Chúc Thận không dám đứng đó lâu, chạy tới tìm y tá, nước mắt trực tuôn trào, nhưng kìm lại không khóc, cậu giải thích danh tính của mình, rồi hỏi thăm tình hình của Chúc Dao.
“Cảm ơn cô, xin cô đừng nói với bọn họ là tôi tới đây hỏi, tôi sợ họ cảm thấy là tôi xen vào chuyện của người khác.” Chúc Thận cẩn thận lau nước mắt, thấy y tá hỏi về cổ của cậu, liền dùng tay che lại, nhanh chóng cài cúc áo, hoảng sợ nói không sao, rồi sau đó vội vàng chạy đi.
Ngay khi cậu vừa rời đi, các y tá nhìn nhau bàn tán.
“Cậu ấy hẳn là em trai bệnh nhân phòng 18? Sao lại thảm như vậy a? Vừa rồi hình như còn ho khan, tại sao ba của cậu ấy lại độc ác như vậy?”
“Thời nay, nhiều người đàn ông trông có vẻ hiền hậu, nhưng bên trong vẫn bạo lực vợ con đấy thôi, lẽ nào bệnh nhân phòng 18 là bị đánh gãy chân ư?”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, tôi nói nhỏ chuyện này cho nè, vừa rồi tôi cùng bác sĩ Tuân đi kiểm tra bệnh nhân về, thấy anh trai vừa rồi bị cha kéo đến cuối hành lang giáo huấn, bảo lần sau anh ấy đừng tới đây nữa, còn định tát anh ấy một cái cơ.”
“Tôi thấy ông ta đối xử với con trai lớn rất tốt, còn tưởng rằng là một người cha yêu thương con, hóa ra lại lòng lang dạ thú như vậy, sau này chúng ta nói chuyện cẩn thận chút, không lại bị người ta nghe được.”
Sau khi một số y tá cùng thảo luận, họ thấy chắc chắn cha của bệnh nhân phòng 18 khu VIP, là kẻ bạo lực gia đình, liền lan truyền tin tức này một cách nhanh chóng.
Ở một chỗ khác, Chúc Thận đang định đi mua thuốc thì nhận được điện thoại của Tra Tự.
“Chiều nay cậu có đi phỏng vấn không?”
Không hiểu sao giọng của Tra Tự rất nhẹ nhàng, làm cho cậu có chút không quen.
“Chắc là vẫn đi.” Chúc Thận nhìn thời gian chắc là vẫn kịp, chỉ cần chú ý không để lộ dấu vết trên cổ là được.
“…” Đầu bên kia trầm mặc một hồi rồi nói, “Cậu thực sự vẫn muốn đi à?”
“Đi a, cuộc phỏng vấn này với tôi rất quan trọng nha.” Chúc Thận càng thêm khẳng định về tầm quan trọng của việc độc lập tài chính.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Chúc ham ăn đã héo mòn, tạm thời không có tâm trạng ăn gì hết.
“Được rồi, cố gắng phỏng vấn thật tốt.”
“Được.”
Tra Tự chưa kịp tắt điện thoại thì bên kia đã cúp trước. Nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, chẳng biết tại sao mà anh lại nhớ tới tối hôm qua Chúc Thận khóc nức nở trên bàn ăn.
Vừa rồi Tra Tự nhận được điện thoại của Tuân Nhạc Xuyên, nói là chính tai nghe thấy Chúc Thận bị ba ruột đe dọa rạch mặt, còn thấy cậu suýt bị tát nữa. Anh chỉ biết Chúc Thận là con riêng không được coi trọng, nhưng không ngờ cuộc sống của cậu ở Chúc gia lại khổ sở như vậy.
Không đi làm thì sao có tiền? Xem ra lời câu nói là thật, nhóc mít ướt này hẳn là rất nghèo.
Ở bên kia, Chúc Thận còn đang phân vân không biết nên đi xe buýt hay là taxi, thì điện thoại rung lên.
[Tra nam: Đã chuyển cho bạn 10.000 nhân dân tệ.]
[Tra nam: Tôi lỡ tay chuyển nhầm, lười lấy lại, cậu cứ cầm lấy mà ăn cơm trưa.]
Chúc Thận đột nhiên cảm thấy mình thật giàu có.
Cậu cũng ăn của người ta, ở của người ta, sao cứ như đang lợi dụng anh ấy vậy, nhìn chằm chằm số tiền này, do dự một hồi rồi mới bấm nhận.
Thôi kệ, cứ coi như mượn trước! Sau này tra nam mà nghèo khó, cậu sẽ trả lại cho anh ta!
Mang theo số tiền từ trên trời rơi xuống, Chúc Thận hoàn thành thuận lợi cuộc phỏng vấn. Sau đó đi tới quán cà phê trông rất độc đáo ở gần công ty cuối cùng và mua mấy món tráng miệng mới, để mang về cho Tra Tự, bày tỏ tâm ý của cậu.
Bầu trời vốn đầy nắng giờ đây đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen, có vẻ như sắp mưa. Chúc Thận nhận được cuộc gọi từ Tra Tự, hỏi cậu đã phỏng vấn xong chưa, xong rồi thì cùng nhau trở về.
Đợi khoảng 10 phút, Tra Tự tới, vừa lên xe cậu đã bị đối phương nhìn từ đầu đến chân. Chúc Thận dựa vào cửa xe vô thức lấy tay nới nới cổ áo.
“Shhh.” Chúc Thận không cẩn thận đυ.ng phải vết thương kia, đau đớn mà chịu không nổi hít một hơi.
“Cậu bị làm sao vậy?” Nhận thấy cậu có gì đó không ổn, Tra Tự dừng tầm mắt nhìn vào cổ áo đối phương, nhớ tới lời của Tuân Nhạc Xuyên, nói không chừng Chúc Dung Tuấn còn làm gì khác với Chúc Thận.
Chúc Thận vốn là không muốn để cho Tra Tự biết việc này, nhưng nghĩ đến nếu anh ấy biết chuyện cậu hay bị Chúc Dung Tuấn bắt nạt và coi thường, thì ấn tượng của anh đối với ông ta chắc chắn sẽ xấu đi, nên đã cởi một cái cúc ra, kéo cổ áo xuống, lộ ra vết lúc trưa bây giờ đã đỏ lừ, nhìn rất ghê người.
“Ông ta nắm cổ cậu?” Chúc Thận có làn da trắng ngần, chiếc áo sơ mi trắng cậu mặc làm từ chất liệu cứng, đặc biệt là cái cổ áo, vậy nên khi Chúc Dung Tuấn kéo nó dù không quá mạnh nhưng để lại vết xước rất lớn. Tra Tự nhìn qua liền nghĩ là vết thương do bóp vào cổ gây ra, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Chúc Thận diễn tả lại cảnh đó, làm động tác kéo kéo cổ áo.
“Gần giống như vậy, thiếu chút nữa là tôi đi luôn rồi.” Chúc Thận cảm thấy có vẻ Tra Tự đã biết là do Chúc Dung Tuấn làm, trong lòng không khỏi tò mò làm sao anh ấy biết, nhưng cũng không có thể hiện ra ngoài, nhớ lại cảm giác khó thở lúc đó cổ họng liền cảm thấy khó chịu, chớp chớp hốc mắt đã ươn ướt.